Nhớ biển


BIỂN

Biển vẫn thấy mình dài rộng thế
Xa cánh buồm một chút đã cô đơn…


Lần đầu tiên ra biển, khi một ngụm nước biển tràn vào miệng, cô bé 5 tuổi kêu lên nước canh ở đây mặn quá! Nhưng từ đó vị mặn mòi của biển đã trở thành ký ức trở về mỗi khi lòng cô không yên tĩnh.
Mười lăm tuổi ra biển, cô thiếu nữ mơ ước một cánh buồm đỏ thắm cô đơn hiện ra nơi đường chân trời và mặt biển xanh thẳm không còn ranh giới.
Hai mươi lăm tuổi ra biển, đêm không trăng trên bãi cát dài, lắng nghe lời khuyên của sóng, cô hiểu mình cần phải đi tiếp quãng đời còn lại, dù chỉ một mình…
… Nhiều năm trôi qua, không còn ở tuổi 15 mơ mộng, không còn ở tuổi 25 đầy kiêu hãnh, lần này chị ra với biển, với núi, với trăng 14 nguyên vẹn như ký ức. Sóng vẫn bình yên như thế, bình yên ngàn năm như thể một ngày. Cảm giác bình yên của sự tỉnh táo, cánh buồm đỏ mãi chỉ là ước mơ…
Từ biệt biển của ngày đã qua…

SAY BỜ


Bạn nhắn: hãy sống trọn vẹn một ngày đi! Ô, đấy là điều cần làm khó nhất của mỗi ngày đấy ạ!Như hôm qua chẳng hạn, họp hành, công việc, tụ tập, và một mình... mỗi lúc mỗi nơi vẫn thấy mình không thể hết mình, chưa thể là mình, trọn vẹn. Dường như một phần của mình bỗng nhiên lạc mất ở ở đâu đó, đang cố tìm về. Bỗng thấy mình xa xỉ. Xa xỉ với thời gian còn lại không nhiều của một ngày, một đời. Xa xỉ với tâm trạng với cảm xúc ám ảnh bởi ngày đã qua... Sự ám ảnh của kẻ say bờ...

Say bờ, là khi ta nhớ biển đến cồn cào, tưởng như chỉ một chút thôi ta sẽ chạm tay vào biển, dịu êm và đầy bất trắc.

Say bờ, là khi ta đi trên đường bằng mà như đang đi trên cát. Cát hút lấy bàn chân, cát giữ lấy dấu chân, cát không dấu được bất cứ gì, khi gió thổi tới, khi sóng tràn vào, và khi ta ra với cát...

Say bờ, là khi ta tưởng mình tỉnh táo ngòai khơi, trở về bờ mỗi bước ta rời thuyền xa sóng sao trái tim cứ thắt lại nghẹn ngào...

Bạn à, say bờ... có khi nào ta phải mượn cái say của rượu để quên...

được không...?

6 nhận xét:

  1. Hà hà! Bên nhà Phú cũng có một bài say bờ bạn ạ! Hay! Cái cảm giác say bờ lần đầu tiên mình được nghe nói đến, dù chưa biết nó là như thế nào.
    Biển thì thích rồi bạn ạ! Thích lắm!

    Trả lờiXóa
  2. Chị say bờ, anh Phú say bờ, em thì say ...nắng hí hí...say hay lắm, sao lại phải quên say chị ui :-D

    Trả lờiXóa
  3. Chị,em thích Biển của chị. Không rõ tại sao,em luôn có cảm giác ngợp khi đứng trước màn đen mênh mông của biển về đêm, nhưng đồng thời cũng say nó. Đi chân trần trên cát dọc bờ biển vào ban đêm, một mình hay đi bên cạnh ai đó thì cũng thế thôi, mình như đang không còn trên trần thế.
    Cảm giác của em là vậy đó chị.
    Em hiểu những điều chị viết,em thích chúng.

    Trả lờiXóa
  4. Lấy bài cũ ra giao lưu với chị, mặc dù khác chủ đề: http://damhaphu.blogspot.com/2010/03/say-bo.html

    Trả lờiXóa
  5. Cả nhà ạ, say bờ... thật ra cảm giác này rất hay :))

    Trả lờiXóa
  6. Chị, cái từ 'say bờ' thật đặc biệt. Em nhớ lâu lâu ở nhà Phú cũng có một entry viết về 'say bờ'. Cả lần đó và đọc ở đây em đều thấy... say.

    Trả lờiXóa

NỖI ÁM ẢNH CỦA QUÁ KHỨ

  Trần Quốc Vượng   Nước Việt Nam ta hiện là một quốc gia kém phát triển về mọi mặt, vừa lạc hậu, vừa lạc điệu với một thế giới nhìn chung...