Hương hồng mong manh...
Ngày còn học phổ thông, mỗi buổi sớm mai cô thường đi bộ đến trường. Con đường Trương Định dẫn ra ngọai ô khi ấy còn vắng vẻ lắm. Hai bên đường những mảnh ruộng, mảnh vườn còn xen giữa dãy nhà mái tôn, nhà cấp 4 có hàng cây bàng lơ thơ lá… Duy nhất một quãng đường có ngôi nhà 4 tầng là khu tập thể nằm đối diện nhà máy hoa quả là nhộn nhịp vào giờ tan ca.
Trời mùa đông, khỏang năm rưỡi sáu giờ sáng còn tối mờ mịt, đèn đường thưa thớt chao nghiêng trong gíó mùa đông bắc. Thỉnh thỏang ánh sáng hắt ra từ một ngôi nhà nào đấy mang lại cho người đi đường chút ấm áp để rồi lại co ro đi tiếp. Lũ con gái mười lăm mười sáu các cô mặc kệ giá lạnh, vừa đi vừa chuyện trò khe khẽ. Con đường như ngắn hơn khi lần lượt có thêm mấy người bạn cùng đi.
Khi đi qua một khỏanh vườn thật đẹp có hàng rào dâm bụt bao quanh, ngày nào cũng có một người chờ cô ở đó… Bạn ấy học trên cô một lớp, nhà trên phố, lại đi học bằng xe đạp, nhưng bao giờ cũng đi thật sớm đến mảnh vườn này, hái những bông hoa còn đẫm sương sớm, đứng đợi trong cái lạnh buốt chỉ để đưa vội cho cô bó hồng thơm ngát khi cô và đám bạn đi qua, rồi bạn lại đạp xe đến trường… Đây là nhà ông ngọai bạn ấy, vườn trồng tòan hoa hồng, lọai hồng mỏng manh mà ngày nay thi thỏang ta còn nhìn thấy trên những gánh hoa bán dạo ở phố cũ Hà Nội. Khu vườn đơn sơ, yên tĩnh, cô dường như tinh khiết hơn bởi mùi thơm hoa hồng mỗi khi đi qua không gian trong lành ấy.
Một lần cô có việc đến trường vào ngày nghỉ. Không hiểu sao bạn ấy vẫn biết, và như mọi khi, bạn chờ cô với những bông hồng, nhưng lần này tòan hoa hồng bạch. Không đạp xe đi trước, bạn dắt xe đi bên cô … cứ thế, giữa hai người là chiếc xe đạp và hương thơm quấn qúyt trên suốt con đường.
Bao nhiêu năm qua rồi mà buổi sáng mùa đông ấy vẫn theo cô, trong những lúc vui trong cả những lúc buồn…
Bây giờ bạn ở đâu…
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
TRAO TẶNG TÀI LIỆU HIỆN VẬT CỦA NSUT - ĐẠO DIỄN NGUYỄN NGỌC BẠCH
Lời đầu tiên, thay mặt gia đình tôi xin trân trọng cám ơn Sở Văn hóa và Thể thao TPHCM, Hội Di sản văn hóa TPHCM, Bảo tàng TP.HCM đã nhiệt...
-
Người Việt có một số thành ngữ và sự tích liên quan đến cá trê, như truyện Trê Cóc chẳng hạn. Câu chuyện không chỉ là việc Trê tranh giàn...
-
Một người bạn fb bất ngờ ra đi. Post bài thơ rất hay của bạn. Tôi biết Cao Hải Hà qua mạng Yahoo blog và sau là FB. Vài lần gặp Hà ở chỗ ...
-
Xem lại phim này, suy nghĩ khác hẳn ngày trước. Trước, cảm động vì mối tình của cha Ralph và Mecghi, cho rằng đàn bà yêu thì phải hết l...
Ờ nhỉ, bây giờ bạn ấy ở đâu?
Trả lờiXóaHay nhờ TU "Như chưa hề có cuộc chia ly"?
Hồng ơi, hồng đẹp quá!
Trả lờiXóa:) Ai cũng có một thời học trò với nhiều kỷ niệm đáng yêu đáng nhớ chị nhỉ!
Qua lâu rồi mà đọc tới đoạn cậu học trò đứng đợi để tặng nàng những bông hoa sớm mai vẫn thấy rung rinh. Lại chợt nhớ đến thú bông với đĩa nhạc bạn tặng. Món quà bé nhỏ mà trái tim thì cứ phập phồng, hồi hộp.
Ko gian trong bài thật tinh khiết. Hương hoa còn bay đến phòng Scarlett. Ngưỡng mộ tác giả:
Hí...dùơở phươgn trời nào nhưng em nghĩ, anh bạn ấy chắc chắn còn nhớ chị đấy .
Trả lờiXóaHồi em 16, cũng có 1 bạn cứ nấp trong bóng tối hành lang chờ em đi đổ rác ròi nói vài câu cho đỡ nhớ , mặc dù vừa ban sáng gặp ở trường ròi. BẠn ấy rất manly, có cặp mắt ướt với hàng mi cong hơn cả mi con gái, tỏ tình cũng mạnh bạo nhưng mừ em chỉ coi là ...bạn :-D
Nếu có được một sự tình cờ hết sức tuyệt vời là bạn ấy lạc vô nhà chị, đọc được entry này thì hay biết bao nhiêu.
Trả lờiXóaChị Hậu ơi, sẵn em comt một tí cho entry trước của chị :´´Hẹn nhau......giữa Sài Gòn´´ chị nhé!
@ VMC: có duyên thì sẽ gặp lại nhau... Cũng như a Thụy có lần còm: sợ gặp nhau sẽ làm tan vỡ hết...
Trả lờiXóa@ Scarlett: Ai cũng có một thời thiếu nữ. Đàn bà tụi mình hay sống với kỷ niệm...
@ Titi: uh, em làm chị nhớ những khu tập thể Hà Nội :)
Em chỉ khoái mỗi hoa hồng xanh lá cây nhạt...loại này hơi bị hiếm...nhưng em thích cái vẻ như hòa lẫn vào lá cây của nó.
Trả lờiXóaBài này của bạn, nhắc về một kỷ niệm của bạn, nhưng nó làm tôi đứng không vững nữa!
Trả lờiXóaLạ nhỉ? Sao bác Thụy lại đứng không vững khi đọc chuyện này?
Trả lờiXóaBác phải nói rõ để chủ nhân gia giảm liều lượng chứ không lần sau bác vào đây đọc entry mới lại bất tỉnh nhân sự thì chết.
@ HPLT: Uh, khi nào em vao thì nhắn chị ngay nhé.
Trả lờiXóa@ Lu: hoa hồng xanh - biểu tượng cho những gì tưởng là bình thường nhưng thật ra vô cùng quý hiếm.
@ A Thụy: Có khi nào anh cũng có kỷ niệm với ai đó tương tự như vậy ko?
@ VMC: đồng ý với em. Chị đang sợ nhỡ mà a Thụy làm sao sẽ bị cả nhà mình bị kết tội vô tình gây hậu quả nghiêm trọng :))
HauKhaoCo và VMC: Anh chợt nhớ thôi. Lâu lắm rồi! Năm ấy anh thực tập ở Nhà máy Hoa quả Xuất khẩu mà.
Trả lờiXóa@ A Thụy: H cũng có lần thực tập ở nhà máy hoa quả đấy, vào mùa hè, mùa dứa và vải... bọn H làm ở khâu gọt/ bóc vỏ, ăn vụng đến mức nhiều năm sau vẫn còn sợ dứa và vải :))
Trả lờiXóa