Nhà có 3 anh em, anh là anh Hai, đến chị Ba, và em là Út. Anh em mình cách nhau tròn một giáp. Ngày thơ ấu của em, ba thường xuyên đi công tác vắng, với em, anh vừa là anh Hai, vừa là hình bóng của ba…
Má kể, má sinh anh vào những ngày kháng chiến ở Đồng Tháp mười. Mùa mưa nước ngập đồng mênh mang, không có một manh vải làm tã cho anh, ba phải kiếm bao bố đựng gạo về cho má giặt sạch, rồi các cô chú cho vài bộ quần áo cũ, anh được ủ mình trong những mảnh tã lót như thế mà vẫn lớn lên mạnh khỏe, “tròn cui”. Mùa nắng chang chang cháy khô cỏ lát, đất vàng phèn mặn, anh đã biết tự chạy ra hầm khi có máy bay, biết tát nước hầm cho má khi má sinh chị Ba… Không lạ là sau này anh rất thích bài hát “Lên ngàn” của Hoàng Việt, vì nó gợi nhớ nơi mà tuổi thơ của anh đã trải qua.
Ba má tập kết ra Bắc, bà nội bà ngoại năn nỉ má để anh lại hủ hỉ với nội ngoại vì chỉ đi hai năm rồi về thôi mà. Nhưng má thì luôn “mẹ đâu con đấy”, nhờ vậy mà hai mươi năm chia cắt bắc nam nhưng anh em mình không bị xa cách nhau, nhà mình may mắn không lâm vào bi kịch không ai muốn có, vì cha mẹ bên này con lại phía bên kia, như nhiều gia đình khác ở miền Nam sau năm 1975.
Những năm anh học trường học sinh miền Nam, hè về thăm nhà anh hay cõng em ra phố chơi. Thả em xuống đất anh cùng chúng bạn trèo sấu, dính ve. Một lần em lò mò đi xuống đường bị xe đạp xô ngã, mồm miệng sưng vêu, anh lo quýnh quáng, ko phải vì sợ ba má rầy la mà vì thương em bị đau… Lớn hơn một chút, mỗi lần thấy bóng anh từ đầu ngõ, em chạy ra “anh Hai, em không đi đất đâu, em đi dép rồi nè” và chìa bàn chân đen thui ra khoe! Anh nạt: đi vào rửa chân ngay, em phụng phịu: người ta rửa chân hôm qua rồi mà… Em đi sơ tán, anh đạp xe lên thăm em trong những ngày gió mùa đông bắc mưa dầm lạnh buốt, mua cho em từng trái cà chua hồng từng cái bánh khoai sọ, dỗ dành em đừng khóc mà nước mắt anh chảy dài khi quay về…
Tròn 18 tuổi anh đi bộ đội, làm lính lái xe ở Trường Sơn. Ngày anh nhập ngũ Hà Nội mưa to lắm, con đường Nam bộ trước ga Hàng Cỏ nước ngập mênh mông. Em khóc òa khi con tàu đưa anh đi, má vẫn cười nhìn theo anh nhưng đêm về má lặng lẽ khóc… nước mắt má cứ chảy âm thầm như thế cho đến khi anh lành lặn trở về… Gia đình đoàn tụ. Anh em mình đã sống như ba má mong muốn, dù làm gì vẫn thương yêu nhường nhịn nhau, không vì giàu nghèo không vì có dâu có rể mà anh em xích mích. Có gia đình riêng nhưng anh em mình lại gần gũi nhau hơn. Nhiều tâm sự của anh em là người luôn được anh chia sẻ…
Anh đã đi theo Ba hơn mười năm rồi, vì di chứng của những năm tháng ở Trường Sơn. Mỗi năm vào ngày ấy Má lại âm thầm rơi nước mắt…
Dù chiến tranh đã lùi xa hơn ba mươi năm…
Má kể, má sinh anh vào những ngày kháng chiến ở Đồng Tháp mười. Mùa mưa nước ngập đồng mênh mang, không có một manh vải làm tã cho anh, ba phải kiếm bao bố đựng gạo về cho má giặt sạch, rồi các cô chú cho vài bộ quần áo cũ, anh được ủ mình trong những mảnh tã lót như thế mà vẫn lớn lên mạnh khỏe, “tròn cui”. Mùa nắng chang chang cháy khô cỏ lát, đất vàng phèn mặn, anh đã biết tự chạy ra hầm khi có máy bay, biết tát nước hầm cho má khi má sinh chị Ba… Không lạ là sau này anh rất thích bài hát “Lên ngàn” của Hoàng Việt, vì nó gợi nhớ nơi mà tuổi thơ của anh đã trải qua.
Ba má tập kết ra Bắc, bà nội bà ngoại năn nỉ má để anh lại hủ hỉ với nội ngoại vì chỉ đi hai năm rồi về thôi mà. Nhưng má thì luôn “mẹ đâu con đấy”, nhờ vậy mà hai mươi năm chia cắt bắc nam nhưng anh em mình không bị xa cách nhau, nhà mình may mắn không lâm vào bi kịch không ai muốn có, vì cha mẹ bên này con lại phía bên kia, như nhiều gia đình khác ở miền Nam sau năm 1975.
Những năm anh học trường học sinh miền Nam, hè về thăm nhà anh hay cõng em ra phố chơi. Thả em xuống đất anh cùng chúng bạn trèo sấu, dính ve. Một lần em lò mò đi xuống đường bị xe đạp xô ngã, mồm miệng sưng vêu, anh lo quýnh quáng, ko phải vì sợ ba má rầy la mà vì thương em bị đau… Lớn hơn một chút, mỗi lần thấy bóng anh từ đầu ngõ, em chạy ra “anh Hai, em không đi đất đâu, em đi dép rồi nè” và chìa bàn chân đen thui ra khoe! Anh nạt: đi vào rửa chân ngay, em phụng phịu: người ta rửa chân hôm qua rồi mà… Em đi sơ tán, anh đạp xe lên thăm em trong những ngày gió mùa đông bắc mưa dầm lạnh buốt, mua cho em từng trái cà chua hồng từng cái bánh khoai sọ, dỗ dành em đừng khóc mà nước mắt anh chảy dài khi quay về…
Tròn 18 tuổi anh đi bộ đội, làm lính lái xe ở Trường Sơn. Ngày anh nhập ngũ Hà Nội mưa to lắm, con đường Nam bộ trước ga Hàng Cỏ nước ngập mênh mông. Em khóc òa khi con tàu đưa anh đi, má vẫn cười nhìn theo anh nhưng đêm về má lặng lẽ khóc… nước mắt má cứ chảy âm thầm như thế cho đến khi anh lành lặn trở về… Gia đình đoàn tụ. Anh em mình đã sống như ba má mong muốn, dù làm gì vẫn thương yêu nhường nhịn nhau, không vì giàu nghèo không vì có dâu có rể mà anh em xích mích. Có gia đình riêng nhưng anh em mình lại gần gũi nhau hơn. Nhiều tâm sự của anh em là người luôn được anh chia sẻ…
Anh đã đi theo Ba hơn mười năm rồi, vì di chứng của những năm tháng ở Trường Sơn. Mỗi năm vào ngày ấy Má lại âm thầm rơi nước mắt…
Dù chiến tranh đã lùi xa hơn ba mươi năm…
Thuong qua ban a! Nho lai nhung ngay tho au gian kho, khong ai la kho g ngam ngui!
Trả lờiXóaBiết thêm bạn một tý, chia xẻ. Trường HSMN với tụi tui có nhiều gắn bó lắm. Anh Hai bạn là đàn anh rồi.
Trả lờiXóaBùi ngùi.
Trả lờiXóaHug chị một cái thật chặt nhé.
Em.
Nắm tay chị! Em cũng thích có anh lắm. Từ nhỏ, em toàn bị bọn con trai bắt nạt. Chẳng có anh để mà được bênh. Em trai em thì coi em như mẹ nên mỗi khi có chiện gì em chỉ có thể nhìn nó mà khóc thôi :-(
Trả lờiXóaChị viết thật cảm động.
Trả lờiXóaChuyện anh và em đọc cảm động chị à. Cũng may gia đình chị ko bị chia cắt, như nhà em thì ba em và bác em lại kẻ nam người bắc. Bác em đi tập kết ra bắc mấy chục năm sau mới quay lại Miền Nam tìm ba em.
Trả lờiXóa@ All: Ai bảo thế giới này là ảo? Vượt qua không gian ảo là tình cảm rất thật. Nắm tay bạn bè, thật chặt.
Trả lờiXóaCho em góp một bàn tay, một vòng tay...
Trả lờiXóa