Viết cho Hổ phách



Không hiểu sao trong giấc mơ xen giữa những lần thức giấc, ký ức mình lại hiện lên rất rõ cái quán café trên con đường một chiều luôn tấp nập, nơi mình và bạn gặp nhau lần đầu tiên.
Mình đến trước đợi bạn, vẫn ngồi ở cái bàn quen thuộc mình thường café một mình vào mỗi chiều như chiều nay. Không nghĩ gì, cũng không chút tò mò – sự tò mò rất đỗi thường tình của phụ nữ, mà chỉ thấy vui vui vì sắp quen thêm một người bạn mới, một người bạn có lẽ “chơi được”, qua những gì mình biết về nhau trên thế giới mạng ảo mà không ảo. Mình ngồi và đọc một cái gì đấy, âm thanh hỗn độn của dòng xe chạy không dứt ngòai kia lướt qua, hình như thóang một tiếng chim hót thật mảnh tựa như sợi nắng cuối chiều vương trên ngọn xanh cao…
Bạn đã không có mặt trong giấc mơ ấy… Giật mình tỉnh dậy, ngơ ngẩn tiếc. Giá như giấc ngủ sâu hơn chút nữa, mình sẽ nhìn thấy bạn. Lần đầu gặp nhau mà sao thân thuộc đến thế. Nhưng giấc mơ đã không cho mình niềm vui ấy. Uh, ngay cả trong mơ gặp bạn cũng khó quá chừng…
Cố nhớ xem gương mặt bạn thế nào, giọng nói bạn, nụ cười bạn ra sao… chợt thảng thốt, hình ảnh bạn đang nhòe dần. Không phải như một áng mây che phủ, không phải như một màn mưa khuất lấp, không phải như một cơn gió cuốn đi… mà rất rõ trong óc mình một vệt đỏ sẫm như bị bào mòn mà ai đó cố tình xóa đi những gì thuộc về bạn trong trí nhớ của mình.
Cuộc sống cứ trôi đi… Thì vẫn công việc vẫn những mối quan hệ thân sơ trong đời thật trên mạng ảo. Nhưng bạn biết không, bên dưới cái mặt phẳng đơn điệu của thời gian, ký ức về bạn vẫn ẩn sâu, bé nhỏ nhưng sắc nhọn như gai trên thân bụi tầm xuân mọc đầy khu vườn nhà ai đó mà có lần đi qua, mình và bạn đã ước ao được bước vào.
Chỉ cần một thóang gợi lại ngày cũ là lại thấy nhói đau...
Khi trái tim mình còn khe khẽ đập…

12 nhận xét:

  1. Thôi, hãy để cho những kỷ niệm được ngủ yên bạn ạ! Vì biết đâu, một ngày nào đó, cứ cố tình gặp lại, ta lại chẳng đớn đau và thất vọng tràn đầy thì sao!

    Trả lờiXóa
  2. Chị sống nội tâm quá, sâu sắc quá chị ơi, mến!

    Trả lờiXóa
  3. hà hà...em biết hổ phách là gì rồi nhá. Màu hổ phách là biểu tượng của con bò cạp (scorpio). Những con bò cạp luôn luôn làm cho người ta nhớ nó lâu. :)

    Trả lờiXóa
  4. Trời ơi. Lâu lắm em hong mơ cái giề. Ở ngoài, mọi người bẩu em lãng mạn nhưng mờ sao em ít mơ với mộng lắm chị ơi. Hic...thế nên chẳng bao giờ có thể viết cái gì lãng đãng dư lày :-(

    Trả lờiXóa
  5. @ A Thụy: mọi cái ngủ yên lâu rồi ạ :)
    @ Lu; đừng đóan mò, hổ phách chỉ là cái tên tình cờ nghĩ ra thôi :D
    @ Titi: hehe, đôi khi tỉnh táo còn lãng đãng hơn ấy chứ :D
    @ BeBo: ;)

    Trả lờiXóa
  6. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  7. @Chị Hậu:
    Chị nên đi Saint Petersburg, đến cung điện của Peter Đại đế và vào căn phòng hổ phách của ông.

    Trả lờiXóa
  8. Chi Hau : he he...uhm...ko đoán mò nữa. Thế mà em tưởng bở chị viết về em đó chứ. Em cũng là scorpio nè. Một con bò cạp cái nguyên si luôn à. Màu hổ phách là biểu tượng may mắn của những con bò cạp đó chị. Và những con bò cạp thông thường có năng khiếu về art. Chị xem em hay vẽ pậy lắm đấy :)

    Trả lờiXóa
  9. LU ơi chờ đó, Lana đang mơ bữa nào đó sẽ thấy entry chị Hậu 'viết cho LU', 'viết cho Lana', 100 chữ thôi là cũng ngất ngây rồi chị ạ :)

    Trả lờiXóa
  10. Lana nói thách quá chị Hậu à, thời buổi kinh tế khó khăn mà đòi cở một trăm. Hà...chị cho em xin 50 chử thôi, "viết cho LU" héng. Em giơ tay xí dành trước rồi nha.

    Trả lờiXóa
  11. @ Lu; chị xem bên nhà em rùi :D
    @ Lana, Lu: thôi 200 chữ đi, 50 chữ khó viết lắm :)
    @ VMC: Uh mong một lần nào đó...

    Trả lờiXóa
  12. chi Hau : he he, chị hứa rồi nhá, 200 words, khi nào có ên trì tên em là em xin chị vác về blog nhà hù cho bà con sợ chơi. Nhưng mà thôi, ưu tiên nhường cho Lana được trước đó, nhà Lana hôm nay đang bị buồn cần được dỗ ngọt, chị sang vỗ về một phát cho Lana khoái chí đi.

    Trả lờiXóa

NỖI ÁM ẢNH CỦA QUÁ KHỨ

  Trần Quốc Vượng   Nước Việt Nam ta hiện là một quốc gia kém phát triển về mọi mặt, vừa lạc hậu, vừa lạc điệu với một thế giới nhìn chung...