Chiều phai...


Chiều.
Vẫn là chiều như hàng ngàn buổi chiều đã qua. Nhưng vẫn khác. Da diết nhớ một chiều nắng hanh hao, cùng bạn đi dọc theo những con thuyền chở đầy gốm ở bến Tứ Liên…
Những vườn đào phai đã cỗi, lơ thơ vài bông hoa nhạt nhòa trong cái nắng bất chợt gắt trong một chiều đông. Bạn bảo giờ mới là thời điểm vặt lá cho đào, khỏang gần tháng nữa những vườn đào này sẽ khác, lá non, nụ mẩy, màu xuân sẽ tràn ứ trong từng cánh hoa…
Những vườn quất xanh ngăn ngắt, trái dày trên cành, xanh vàng chen lẫn nụ hoa trắng thấp thóang… Cô bé tưới cây tinh nghịch lia vòi nước gần nơi bạn đứng. Một nụ cười hiếm hoi trên gương mặt lạnh lung của bạn. Nhưng bạn biết không, bạn có đôi mắt rất ấm áp, khi bạn nhìn mình…
Chỉ là một khỏanh khắc ngắn ngủi trong cuộc sống của chúng ta, cuộc sống bề bộn công việc, bề bộn suy tính, lo lắng… Quá khứ không quan trọng dù có thể đã/ sẽ mang đến cho ta những phiền phức hay may mắn. Mình chỉ biết rằng, hiện tại, bây giờ, lúc này, quấn quýt giữa mình và bạn là hương thơm vườn rau mùi tàu cành đã già khô, làm mình thèm quá một nồi nước nóng dậy hương lá vào chiều tối 30 tết… bạn bảo, khó gì…nhưng ở Sài Gòn khó tìm lắm bạn ạ, cái hương thơm mộc mạc mà đằm thắm ấy.
Chỉ là một khỏanh khắc thật ngắn ngủi trong cuộc sống của chúng ta, nhưng còn mãi trong mình là bãi ven sông ruộng ngô đang ngậm sữa. Lấp ló những bắp ngô nhỏ trên thân gầy, thương thương lạ lùng… Đêm đông, mẻ than lập lòe ven đường mang lại cái chạm tay nóng bỏng hương ngô non…
Chiều tím sẫm, hơi lạnh tràn về. Mình chia tay, bình thường như mọi lần chia tay…
Con đường đê hôm ấy sao ngắn quá…

10 nhận xét:

  1. Bạn làm tôi nhớ lại tuổi thơ tôi, nhớ làng tôi ngày ấy. Chiều 30 Tết nào mẹ tôi cũng nấu nước mùi già để cho 2 đứa em gái tôi và mẹ tôi tắm. Hì, chúng tôi toàn mấy thằng con trai lộc ngộc sẽ tắm ké. Vui lắm!
    Mẹ thì mất đã lâu rồi bạn ạ! Em gái 2 đứa cũng đã lớn tuổi rồi, đã có con cái lớn. Nhưng tôi vẫn thương em, vẫn hay cho em cái này cái kia, như hồi chúng còn bé, hay cho tôi tắm ké nước nấu cây mùi già mỗi chiều 30 Tết về.
    Cám ơn bạn lắm!

    Trả lờiXóa
  2. Em cũng thích nồi nước lá mùi già chị ạ. Khi trong nhà chưa có nồi nước mùi xông từ tầng một lên tầng tư thì vẫn cảm thấy Tết đâu đó chứ chưa vào nhà mình.

    Em thích cái chạm tay nóng bỏng hương ngô non của chị.

    Chị ơi,những tình cảm ngập ngừng dở dang như thế này làm mình thổn thức rất lâu. Em thì không sao chịu được chị ạ, chắc cũng do tính thích gì là phải đạt được ngay, nên khi người ta ngập ngừng thì chắc em lo làm tới mất. He he.

    Trả lờiXóa
  3. Trên vùng núi Sapa vẫn còn tắm lá cây rừng cũng hay hay. Em thấy mấy bà dân tộc nấu xong rồi tắm bằng chất nước đó. Họ bảo rằng đó là thuốc.

    Trả lờiXóa
  4. Giống cảnh vườn nhà mình ở quê quá.

    Trả lờiXóa
  5. Chị ơi chị lại nhớ Hà Nội rồi, vác ba lô lên vai đi chị :)

    Trả lờiXóa
  6. Em thích cái tựa quá. Thơ quá. Nhắm rượu với cái tựa cũng đủ

    Trả lờiXóa
  7. Hí...có thể nói nước mùi già chiều 30 Tết là đặc trưng của người từng sống ở HN không nhỉ :-)

    Trả lờiXóa
  8. Có những khoảnh khắc thật tuyệt vời chị nhỉ! Em thường nhớ rất lâu những khoảnh khắc đặc biệt như thế, thấy mình yêu người, yêu đời nhiều hơn.

    Trả lờiXóa
  9. @ A Thụy: tình cảm của anh với mẹ và em gái làm H nhớ anh Hai của mình quá...
    @ Bí: uh, em chỉ LO thôi chứ ko LÀM TỚI đâu, chị biết em mà :)
    @ TLana, iti: có mùi hương cho một miền thương nhớ...
    @ Lu: nhiều nơi còn kiểu tắm nước lá thuồc, Mẫu Sơn ở Lạng Sơn chẳng hạn. Em đến đó chưa?

    Trả lờiXóa
  10. @ Lvu: cảnh quê có còn như vậy ko bạn ơi?
    @ ĐH Phú: a, giờ mới gặp bạn nhậu đây :D Bữa nào cho em nhắm rượu với mồi khác ko phải tựa bài :)
    @ Scarlett: đúng thế em ạ. Nhớ lại những khỏanh khắc ấy cho mình thêm lý do để sống & vui.

    Trả lờiXóa

NỖI ÁM ẢNH CỦA QUÁ KHỨ

  Trần Quốc Vượng   Nước Việt Nam ta hiện là một quốc gia kém phát triển về mọi mặt, vừa lạc hậu, vừa lạc điệu với một thế giới nhìn chung...