cà phê một mình


Chắc bạn đã có lần lâm vào tình trạng mệt mòi, chán nản hay căng thẳng, vì nhiều nguyên nhân nguyên cớ khác nhau, có khi chỉ là vì tự nhiên bạn thấy không chịu nổi chính mình... Những lúc như thế bạn sẽ làm gì?Có thể bạn sẽ trở về nhà, vào phòng đóng chặt cửa, lăn ra giường, nằm im, và sẽ ngủ một giấc dài đầy mộng mị... thức dậy đầu óc vẫn chưa thanh thản, nhưng không còn nặng nề nữa...

Có thể bạn sẽ trốn vào thế giới Blog ảo mà thật… Ở đó bạn sẽ được là chính bạn hay bạn sẽ được là một tính cách khác: kiêu ngạo/ hài hước/ lãng mạn/ sến/ nghiêm trang/ nhạt nhẽo/ thú vị/ … một con người khác: nhà khoa học/ nhà thơ, nhà văn/ nhà phê bình/ bình luận (văn học/ người khác/ sự kiện nào đó)… Ở đó bạn có thể là thế hệ tuổi Teen 8x/ 9x (thường là như thế!!!), có thể bạn sẽ là một người duyên dáng/ đẹp trai/ xinh gái/… Ở đó bạn có thể bình đẳng với tất cả khi được tự do tỏ bày/ bộc lộ/ bức xúc/ tán thưởng/ … Ở đó bạn được thể hiện/ viết ra bằng thứ ngôn ngữ do bạn lựa chọn, có phải/ có đúng là tiếng Việt “chính thống” hay ko, bạn không quan tâm, chỉ cần bạn được là chính bạn trong/ tại thời điểm đó… Nhảy từ “nhà” này sang nhà khác, ngó nghiêng nhìn ngắm các chủ nhà và của cải trong nhà… có khi bạn làm quen với người này người khác, cũng có khi bạn “cắt đứt” không thương tiếc với một người nào đó… Sau những lúc lang thang trên mạng như thế, bạn thấy nỗi cô đơn nén chặt trong mình dường như được lõang ra, nhạt đi, và nhẹ đi…

Có thể bạn sẽ lấy xe máy phóng ra đường, đến một nơi nào đó, thường là quán cafe quen thuộc, ngồi đó nhìn ngắm người qua kẻ lại, những chuyện ồn ào trong quán lọt vào tai này rồi đi ra tai kia, giống như chiếc lá vàng ngoài kia rời cành rơi xuống đường rồi lại bị gió cuốn đi. Đến khi ra về không có gì để lại trong bộ nhớ của bạn ngoài những giai điệu thật buồn nhưng cũng thật ngọt ngào... có khi bạn thấy hài lòng vì mình đã đến đây và ngồi một minh như thế...

Có thể bạn sẽ kêu mấy người bạn đến ngồi đâu đó, người thân có người sơ cũng có, sẽ chuyện trò rôm rả về mọi đề tài, từ chuyện Sếp ở cơ quan đến chuyện "sếp" ở nhà ( là Bà vợ hay lại là Ông con?!). Ly cụng côm cốp, dô dô liên tục... Có khi nửa chừng cuộc nhậu bạn đã quên mất tâm trạng rối bời lúc nãy...

Có thể bạn sẽ lượn lờ shoping trong siêu thị hay ở chợ... những model mới nhất sẽ hấp dẫn bạn, bạn nhìn ngắm, ướm thử, rồi mặt mày rạng rỡ khi kiếm được cái gì đó vừa ý... Ra về bạn đã tưởng tượng đến ngày mai trông mình sẽ thế nào trong bộ đồ mới...Có thể bạn sẽ ghé tiệm làm tóc quen, giao phó cái đầu mình cho mấy cô thợ... và bạn nhìn thấy trong gương một người, giống bạn mà khác bạn, với mái tóc vừa cắt ngắn/ duỗi thẳng/ uốn quăn... Có vẻ hợp với mình hơn đấy nhỉ, bạn hài lòng nghĩ vậy...

Có thể...Có thể...và có thể...
Tôi cũng đã có khi thế này, có khi thế khác... Nói chung kết quả như trên. Nhưng có lnhiều úc tôi thấy mình bất lực̉, chẳng làm được gì. Căng thẳng vì không biết mình đang mong muốn hay chờ đợi điều gì. Hy vọng và thất vọng khiến tôi cứ tự dằn vặt…Những lúc ấy bạn có biết tôi muốn sẽ làm được một điều gì không...? Không có gì ghê gớm / khó khăn đâu…
Tôi chỉ muốn mình sẽ nở một nụ cười thật tươi...dù có thể nước mắt tràn mi...

9 nhận xét:

  1. Em mà buồn chỉ muốn shopping, cooking cho khây khỏa. Được ngồi một mình ở một nơi thanh tĩnh, đẹp uống cafe chắc cũng sẽ thú lắm đây.

    Chị đang buồn?

    Trả lờiXóa
  2. Cứ nghĩ là cuối cùng bạn sẽ cafe một mình, nhưng lại là một nụ cười thật tươi, thú vị. Và... dù có thể nước mắt tràn mi... vậy thì cười cho nó đã.
    Chúc vui.

    Trả lờiXóa
  3. Vào một lúc nào đso, trong một hoàn cảnh nào đó, tôi chỉ thích một mình, chỉ một mình thôi, cafe trong yên tính và cô đơn bạn ạ!

    Trả lờiXóa
  4. Khi buồn em thích được gọi bạn gái và cà phê cùng nhau chị ạ.
    Chơi với con trai em thấy dễ hơn, nhưng khi buồn thì hình như chúng nó không đủ kiên nhẫn nghe mình và hiểu mình bằng những người bạn gái thân thiết. Câu cửa miệng của chúng nó là:" Ôi giời, việc gì mà chẳng sẽ qua". Con gái thì khác, sẽ an ủi mình, tìm trăm phương ngàn kế có thể đưa mình thoát khỏi vũng buồn mình đang sa vào.

    Trả lờiXóa
  5. Hì hì, dù tuyệt vọng đến mấy, tuyệt đối không nghĩ đến 'những viên thuốc nhỏ xinh xinh' là được chị ạ :). Tự cho mình tự do làm cái gì mình thích (miễn là mình thấy đúng) là suy nghĩ tích cực rồi.
    Qua cơn mưa trời lại sáng, chị nhỉ?

    Trả lờiXóa
  6. Đọc được bài này đúng lúc em đang cần nó... cảm ơn chị Hậu.

    Trả lờiXóa
  7. Đi...hai chị em mình cafe hai mình. Chị thì buồn còn em thì bực...hai chị em mình cộng lại là vừa cho hai chử "buồn bực" :)

    Trả lờiXóa
  8. "Tôi chỉ muốn mình sẽ nở một nụ cười thật tươi...dù có thể nước mắt tràn mi..." Chắc chắn là không khó, chỉ là có muốn hay không thôi. Cười cái nào, chị

    Trả lờiXóa
  9. @ All: Thanks nhiều nhiều! Rồi mọi việc cũng sẽ qua đi qua đi...

    Trả lờiXóa

NỖI ÁM ẢNH CỦA QUÁ KHỨ

  Trần Quốc Vượng   Nước Việt Nam ta hiện là một quốc gia kém phát triển về mọi mặt, vừa lạc hậu, vừa lạc điệu với một thế giới nhìn chung...