Mùa thu thiếu
nữ
Một chiều tháng tám
nhiều năm về trước có một cô bé đi chiếc xe mini thong thả dọc con đường lúc đó
còn có tên 30 - 4, ghé vào công viên trưóc dinh Thống Nhất cô ngồi bệt
trên bãi cỏ, lắng nghe tiếng chuông nhà thờ thong thả buông từng tiếng lan xa
trong gió, nhìn vạt nắng nhạt cuối đường mà nhớ quá chừng mùa thu nơi cô vừa ra
đi…
Nơi ấy có lá sấu rụng
vàng vỉa hè, bà cụ hàng nước chè mỗi sáng sớm gom lá quanh gốc cây, từng nhát
chổi gượng nhẹ như sợ làm đau những chiếc lá. Khói bếp than vấn vít, hương chè
Thái ngòn ngọt chan chát ủ trong ấm tích quyện trong hơi sương mong manh…
Thoáng dịu mát mùa thu đã hiện diện. Lòng người chùng lại, ngẩn ngơ…
Nơi ấy có đầm sen cuối hè
hương hoa lẫn vào hương lá. Sen tàn lá già vẫn vướng vít bên nhau. Có lần cô đã
ở bên đầm sen ấy cả ngày chỉ để xem người ta câu cá, hái sen, cắt lá… mà
hình như không chỉ có thế…
Nơi ấy có con đường vàng
ánh đèn trong mưa hoa sữa, vành bánh xe lăn chầm chậm trong đêm, có người đưa
cô về, để khi vô tình nghiêng đầu chạm nhẹ vào lưng người ấy, lần đầu tiên cô
nhận ra mùa thu thiếu nữ…
Nhận ra để rồi chia tay.
Từ buổi chiều Sài Gòn bên
nhà thờ Đức Bà năm ấy, và nhiều năm sau nữa, cứ tháng tám về cô lại tìm đến khoảng
không gian tĩnh lặng nào đó giữa thành phố đông đúc này, một mình, để lắng nghe
dường như mùa thu thiếu nữ trở về…
Từ buổi chiều Sài Gòn bên
Nhà thờ Đức Bà năm ấy, và nhiều năm sau nữa, cứ mỗi thu cô lại kiếm cớ trở về
nơi có những vỉa hè vàng lá sấu, nơi có đầm sen có con đường ngày nào… Đầm
sen đã mất xe đạp cũng chẳng còn…
Mùa thu thiếu nữ đã quá xa xôi…
Sài Gòn có mùa thu không?
Có lần bạn hỏi mình như thế. Lúc ấy mình phân vân chưa biết trả lời thế nào
cho bạn hiểu… Dù Sài Gòn chỉ có hai mùa
mưa nắng thì với mình, Sài Gòn vẫn đủ bốn sắc Xuân Hạ Thu Đông. Như thời gian
này chẳng hạn. Mỗi sớm đi làm ngang qua công viên đã thấy lá vàng ngày lại nhiều
hơn, chiều tối về hơi sương đã lảng bảng mờ những ngọn đèn vàng. Và hơi lạnh se
se, cảm giác cô đơn ngọt ngào không thể chia sẻ cùng ai…
Sài Gòn có mùa thu không? Tháng Tám về làm người ta xao xuyến khi đi trên
những con đường nhạt nắng. Không khí vẫn oi nồng để lòng bỗng nhẹ lâng nghe những
ngọn gió từ biển vào nhẹ nhàng lướt trên ngọn lá xanh mướt ngòai kia… Cây như
cao hơn, trời như xanh hơn, và tiếng chuông nhà thờ như vang xa hơn…
Sài Gòn có mùa thu
không…? Quán cà phê khuất nẻo, nhạc tiền chiến miên man không cần lời. Cơn mưa
chiều giữ chân người ngồi quán. Ly cà phê nhạt đá dường như còn nguyên, khói
thuốc mong manh. Giá mà lúc ấy giữ lại được một chút mơ hồ…
Sài Gòn có mùa thu không…? Tháng chín Sài Gòn da diết nỗi nhớ những gì đã
qua những người đã xa… Thời gian làm quên mau mà thời gian cũng làm nhớ sâu. Nỗi
nhớ như sợi dây thật mảnh mà thật sắc cứa vào ký ức vỡ òa kỷ niệm. Vết cứa
không nhìn thấy mà sao không thể liền.
Nơi bạn ở cũng bắt đầu mùa là vàng. Rừng thưa ngút ngát trên xa lộ đi hòai
chỉ một màu lá vàng, những sắc vàng nâu vàng đỏ vàng xanh phủ kín mặt đất. Trời
xanh thăm thẳm… Ngắm cái màu xanh trong vắt ấy không hiểu sao người ta như thấy
mùa tuyết trắng đang đến gần. Mùa thu nơi bạn ở ngắn ngủi lắm…
Mình biết, mùa thu Sài Gòn dài mãi trong nỗi nhớ người đi xa…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét