1. Hơn
bảy mươi năm trước, vào năm 1942, ba
tôi tốt nghiệp trường sư phạm Lasan Taberd ở Sài Gòn và được phân về quê dạy tại
trường tiểu học huyện Chợ Mới (tỉnh An Giang). Ông dạy lớp
Nhứt nhưng được nhiều học trò các
lớp khác biết và quý mến, vì là thầy giáo nhưng ông “có máu đờn
ca hát xướng” – như một người học trò của ông là nhà văn Nguyễn Quang Sáng sau
này nhớ lại. Thầy giáo mà biết đờn ca là một điều rất lạ đối với đám học trò ở một trường huyện xa xôi. Sau giờ học vào buổi chiều, ba
tôi dạy hát cho học trò bằng cây đờn Banjo tiếng nghe giòn tan, vui tươi. Rồi
ông thành lập nhóm “văn nghệ” vào ngày hè đi biểu diễn gây quỹ giúp học sinh
nghèo trong trường. Tiếng hát của học trò đã mang lại sức sống cho phố huyện, ban hát
của thầy trò đi đến đâu cũng được bà con ủng hộ.
Sau cách mạng tháng Tám 1945, ba tôi đi kháng chiến,
ông từ giã bục giảng để
“đi hát”: lập đoàn hát biểu diễn suốt chín năm rồi tập kết ra miền Bắc. Thời
gian chiến tranh ông thường dẫn Đoàn cải lương Nam bộ, Kịch nói Nam bộ đi chiến trường
phục vụ bộ đội. Trong
chuyến đi, có lần ông
đến biểu diễn tại một binh trạm trên cung
đường Trường Sơn. Ở đó trong cuộc trò chuyện một bác sĩ đã nhận ra ông là thầy
giáo của mình hồi lớp Nhứt. Thầy trò gặp nhau mừng rỡ, bác sĩ quân y vẫn cung
kính gọi ông là thầy xưng con như thủa ấu thơ.
Sau này nhà văn Nguyễn Quang Sáng đã viết về ông qua
nhân vật thầy giáo trong tiểu thuyết Dòng sông thơ ấu. Ông và nhà văn Nguyễn
Quang Sáng cũng là hai người bạn thân thiết.
2. Ba tôi là người
Thầy đầu tiên của tôi, không chỉ dạy chữ mà Ba dạy tôi làm Người. Một đoạn tôi
viết về Ba vào ngày giỗ lần thứ 10 của ông (1995):
Năm 1973, Hiệp định
Paris được ký kết. Trong không khí náo nức chung tôi có một niềm vui nhỏ dành tặng
ba nhân ngày đầu năm. Đó là việc tôi thi đậu vào trường Nghệ thuật Sân khấu.
Khi tôi hồi hộp báo tin, không như tôi nghĩ, ba ngồi lặng với vẻ băn khoăn lo lắng.
Cuối cùng ba nói với tôi, trang nghiêm mà trìu mến:
- Ba rất vui khi có
một đứa con muốn nối nghiệp ba. Trước khi con tự quyết định tương lai của mình,
ba muốn nói với con điều này. Mọi nghề nghiệp đều đẹp và đều sẽ thành công nếu
ta lao động kiên nhẫn và trung thực. Nhưng trong nghệ thuật thì còn phải có một
điều kiện quan trọng, đó là tài năng. Không có tài thì không có vai diễn hay,
mà đã là diễn viên phải là một diễn viên giỏi. Đây không phải là chuyện danh tiếng
mà là chuyện làm gì để có ích nhiều hơn cho mọi người, cho xã hội, và cho bản
thân mình.
Với ba tôi, danh hiệu
“nghệ sĩ” thật là cao quý… Lần đầu tiên ba tâm sự với tôi về nghề nghiệp cùng
những buồn vui thăng trầm của cuộc đời nghệ sĩ, khi hiểu được điều đó tôi mới
thực sự trở thành “người bạn” nhỏ của ba.
Khi tôi tốt nghiệp
đại học và được trường giữ lại làm giảng viên, ba tôi rất vui vì trước đây ông
cũng là một thầy giáo. Ông hay nói với tôi: “Người thầy giáo cũng như người nghệ
sĩ. Phải yêu nghề, yêu người, yêu đời sâu sắc thì mới có thể đứng trên bục giảng
hay trên sân khấu để mang đến cho mọi người những điều tốt đẹp của cuộc sống.
Thầy giáo hay nghệ sĩ đều là những “kỹ sư tâm hồn”, nhưng tiếc rằng giữa hai
nghề này luôn có một khoảng cách khá xa… Người thầy giáo thì thiếu tâm hồn nghệ
sĩ, còn người nghệ sĩ lại thiếu đạo đức của người thầy!”
3. Gần như cả cuộc
đời ba tôi đi theo “nghiệp hát”, là người nghệ sĩ nhưng ông giữ được nhiều thói
quen sinh hoạt của nghề giáo. Đó là sự ngăn nắp, sạch sẽ; thói quen ghi chép những
điều nhìn thấy, cảm nhận, đặc biệt là tình yêu sách vở. Là thầy giáo của một thời
còn phong kiến nhưng ông rất dân chủ trong nuôi dạy con cái: không áp đặt trong
mọi suy nghĩ, hành xử, chỉ phân tích đúng sai; luôn trao đổi và lắng nghe nhất
là khi con cái có khuyết điểm, và ông cũng thường xuyên nói chuyện về công việc
của mình cho con nghe, hỏi nhận xét của các con về những “chuyện đời” mà ông chứng
kiến.
Sự dân chủ, công bằng
này còn là phương châm hành xử của ông trong nhiều cương vị lãnh đạo.
Đấy là những điều tôi
học được từ Ba tôi - người Thầy đầu tiên của tôi!
Nguyễn Thị Hậu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét