Cà phê Paris
Khi
đến bất cứ thành phố nào tôi cũng thường chú ý đến những quán cà phê.
Không phải là một tín đồ trung thành của lọai nước uống màu nâu
thơm phức này nhưng cà phê luôn “quyến rũ” tôi, trước hết là vì nó giúp cho tôi
tỉnh táo sau chặng đường dài hay chuẩn bị cho một ngày quay cuồng vì công việc.
Và, điều này quan trọng hơn, quán cà phê là nơi tôi thường gặp gỡ bạn bè,
đồng nghiệp, và những người bạn mới quen.
Có thể đó là một tiệm cà phê sang trọng danh tiếng khắp thế
giới, có thể là một tiệm nhỏ bên đường có bán cả bánh ngọt và thức ăn nhanh, mà
cũng có khi là quán hàng bàn ghế bày ngòai lề đường dưới những cây dù màu sắc
nhã nhặn hay sặc sỡ. Sự khác nhau giữa nơi này và nơi khác có lẽ là ở hương và
vị ly cà phê, là phong cách phục vụ, là cách trưng bày trang trí, là những
người cùng ngồi với tôi ở đó. Sự khác nhau còn ở thời gian tôi đến đó ngắn hay
dài ngày, vào mùa nào trong năm. Và bạn có tin không, hương vị cà phê mỗi mùa
mỗi khác đấy, nhất là ở những nơi có đủ bốn tiết Xuân, Hạ, Thu, Đông như những
thành phố ở châu Âu.
Một ngày thu tôi trở lại Paris. Chuyến tàu từ Rotxterdam đến
Paris băng qua màn mưa, ánh nắng thi thỏang hiện ra rồi nhanh chóng trốn sau
đám mây xám âm u. Giang nói với tôi: phía trời hửng sáng kia là Paris đấy, hy
vọng Paris đẹp trời vì thời tiết ở Pháp không thất thường như ở Hà Lan hay Bỉ.
Khi tôi đến Paris không mưa tầm tã nhưng gió lạnh đã tràn về. Trưa chủ nhật,
khu trung tâm Paris tìm không ra nơi đậu xe, anh chị T. phải chạy xe vòng vòng
gần một tiếng mới tìm ra một chỗ hiếm hoi trước quán ăn đối diện Notre Dame.
Thật may mắn vì đứng nơi đây có thể nhìn thấy tòan cảnh Nhà thờ Đức bà
Paris.
Gió hun hút đôi bờ sông Seine bứt tung những chiếc là vàng rải
dọc vỉa hè. Những kiốt sách cũ vẫn thế, nhưng hình như những người chủ quán
không còn nét hồn hậu như xưa. Vài năm trước tôi qua Paris cũng đến đây tìm mua
sách cũ, khi ấy nhiều người bán rất say mê chính những gì họ bán, một cuốn sách
bán đi, một tấm bưu thiếp có người mua, một bức tranh có ngừơi chủ mới… người
bán dường như phải chia tay với người bạn thân thiết, họ gửi gắm cho người mua
cả tình yêu của mình đối với Paris, với nước Pháp. Vẫn đông khách ngắm nghía
những tấm bưu thiếp, bức tranh, những cuốn sách cũ. Một Paris cổ xưa hiện lên
cụ thể và đa dạng trên từng quầy sách. Tôi và G. trầm trồ trước những bức ảnh
đen trắng, những bức ký họa chì chân dung những quý cô quý bà Paris duyên dáng.
Cái duyên của những người phụ nữ thấm đẫm sự tinh tế và sang trọng của một
Paris cổ xưa…
Quán cà phê nhỏ phía sau Notre Dame. Anh
chị T. chọn bàn ngòai vỉa hè dưới cây dù nhỏ vì biết tôi thích như thế. Ngồi cà
phê ở Paris thì ngồi ngòai vỉa hè mới cảm nhận hết không khí đặc trưng của
Paris : dòng người nối nhau trên đường, những cặp tình nhân thong thả tay
trong tay, những cửa hàng đồ lưu niệm tấp nập người ra vào. Bạn sẽ bảo : Ừ
thì nơi nào chả thế, bất cứ thành phố du lịch nào mà không có những quán cà phê
như vậy ? Nhưng với tôi gió trên những con phố này, những hàng cây lá vàng
xào xạc nơi đây, dòng sông Seine lăn tăn sóng dưới kia, ly cà phê nhỏ thơm
thơm, những người bạn thân quý ngồi bên tôi… tất cả làm cho ly cà phê không
đường càng ngọt ngào hơn, ấm áp hơn…
Một vòng đồi Montmartre, mưa như rây trên
những mái nhà ngói cũ, trên những bức tường dây leo xanh lá đỏ, trên những con
đường dốc lát đá nhỏ vuông vắn từng viên. Khung cửa nhỏ ấm áp, tiếng nhạc nhè
nhẹ, tiệm đồ gốm xinh xắn, ngày cuối tuần du khách rất đông … Từ nhà thờ trung
tâm nhìn xuống Paris lô nhô ngút mắt.. Nghỉ chân trong quán cà phê nhỏ. Mưa đã
tạnh mà Paris dưới kia sao vẫn mờ như sương…
Mỗi lần cà phê ở Paris luôn mang lại cảm
giác lạ mà quen. Cám xúc là lạ khi trở lại bởi tôi luôn giữ trong mình ấn tượng
một Paris của những bài thơ những trang tiểu thuyết đã đọc từ thời thơ ấu.
Nhưng sự thấp thỏm vì giờ chia tay đang đến gần thì quen lắm, Paris như muốn
niu giữ người ra đi khi chiều nay mưa mùa thu đến sớm…
Ly cà phê chợt đắng…
Tôi còn nợ mùa hè nước Pháp
Tôi đến nước Pháp
vài lần, vừa là cái duyên từ những ký ức qua văn chương thời thơ ấu, vừa là kỳ
duyên với những người bạn vong niên thân quý. Năm nay ánh nắng ấm áp mùa hè
nước Pháp theo tôi suốt những con đường tôi qua…
Paris tháng bảy là
mùa du khách tấp nập trong khi người Paris bắt đầu “đi trốn” cái nóng. Nhân
viên các công sở lần lượt nghỉ hè, cửa hàng cửa hiệu bắt đầu treo bảng “tạm
nghỉ”… Những chuyến xe bus, metro thoát khỏi cảnh chen chân nhau lên xuống,
những quán cà phê vỉa hè không còn quá đông đúc, có thể dễ dàng tìm thấy một
vài bàn trống để ngồi đó thoải mái ngó nghiêng một Paris mà tôi yêu thích. Cà
phê Paris cũng giống như cà phê Sài Gòn (có lẽ phải nói ngược lại mới đúng J
) là bạn có thể ngồi đó hàng giờ chỉ với một ly cà phê hay thêm một cái croissant,
ngồi đó mơ màng, viết lách thậm chí chẳng nghĩ ngợi gì cả, giản đơn chỉ là đắm
mình vào cái thú nhàn tản của người Paris. Ở Paris người ta chỉ “cắm mặt” vào
thế giới ảo ở smarphone hay ipad khi đi bus hay metro, còn ở tiệm ăn hay quán cà
phê thì người ta thưởng thức cuộc sống, trò truyện, ăn uống hoặc im lặng bên
nhau… Người Paris “sống thật” hơn nhiều nơi khác.
Có lần tôi ngồi ở Café de Flore nổi tiếng trên đại lộ Saint-Germain.
Được mở từ năm 1887,
trong suốt thế kỷ 20,
Café de Flore từng là điểm đến của rất nhiều nhân vật nổi tiếng nhưng người ta
thường tự hào nhắc đến các nghệ sĩ như Jean-Paul Sartre,
Picasso, Yves Saint Laurent, Ernest Hemingway...
Cùng với Les Deux Magots
và Brasserie Lipp,
Café de Flore là một trong ba quán cà phê nổi tiếng của khu phố Saint-Germain-des-Prés. Quán lúc nào cũng đông khách và hình như ai
cũng thích ngồi ngoài vỉa hè có lẽ vì bên trong quán khá nhỏ, ngồi dưới bảng hiệu
“Café de Flore” và trên nữa là những ban công hàng rào bằng gang đúc hoa văn mềm
mại xen những chậu hoa mùa hè rực rỡ, phía sau thấp thoáng rèm thưa màu trắng
tinh khôi… Một cảm giác thật là Paris.
Ở Paris có nhiều nơi để bạn đi
chơi, nhìn ngắm và thư giãn: trong công viên, viện bảo tàng, những lâu đài cung
điện, di tích thắng cảnh, các khu chợ trời, nhâm nhi cà phê hay tản bộ dọc theo
sông Seine, kể cả những nghĩa trang yên tĩnh… Không cần phải vội vàng cứ thong
thả dạo quanh thành phố, có thể mang theo
đồ ăn đơn giản, tìm một chiếc ghế mát dọc theo bờ sông, trên bãi cỏ trong công
viên hay ngay trên những cây cầu dành cho người đi bộ, ngồi đó với bạn bè hay
chỉ một mình thưởng thức bữa trưa ngoài trời. Paris ngày hè làm cho ai đến đây
cũng có cảm giác đang tận hưởng ngày
cuối tuần kéo dài bất tận bởi vì đến chín, mười giờ đêm ngoài trời vẫn còn nhìn
rõ mặt người.
Mỗi lần đến Paris như
một lần gặp lại người thân yêu, quen thuộc lắm nhưng cảm xúc luôn mới mẻ, hệt
như mỗi sáng “gặm” miếng bánh mì baguette còn nóng hổi thơm lừng mùi men mùi bột
và cả mùi ban mai Paris tinh khiết.
Nhưng nước Pháp đâu chỉ
có Paris?
Mùa hè nước Pháp
trong ký ức tươi nguyên của tôi là ba sắc màu xanh, vàng và trắng. Màu xanh của
cây lá khắp nơi, màu vàng của cánh đồng lúa mì đang mùa thu hoạch, của vệt dài
hoa cỏ ven đường, và màu trắng lấp lánh của cánh quạt điện gió và những cánh
chim bay về nơi cuối trời… Tất cả sắc màu tươi tắn hiện ra dưới ánh nắng trong
như mật những ngày hè tháng bảy.
Mùa hè cũng là mùa
gặt - ừ, bây giờ hay gọi là mùa thu hoạch bởi trên những cánh đồng lúa mì chỉ
thấy những chiếc máy gặt đập thong thả cuốn từng vòng để lại phía sau lớp rơm
rạ nằm ngay hàng thẳng lối. Đã lâu lắm rồi người nông dân châu Âu đâu còn phải
cắm mặt xuống đất còng lưng cầm liềm hái gặt lúa nữa.
Mùa hè nước Pháp của
tôi là những thành phố cổ kính, những ngôi làng xưa “đẹp nhất nước Pháp”, pháo
đài cổ, nhà thờ, di tích khảo cổ hang động xưa hàng triệu năm, xưởng gốm cổ
chuyên sản xuất phục vụ Hoàng gia Pháp… Những
ngọn đồi xanh mướt bên thung lũng xanh thắm nối nhau hiện ra rồi lùi lại
phía sau… Và tôi, hệt như cậu bé Remi trong “Không Gia đình” khi ngồi trên đỉnh
đồi nhìn xuống thung lung, nơi có ngôi làng và căn nhà nhỏ của má Bacboranh,
lòng nao nao vì phải rời xa nó… Thấp thoáng đâu đó
hương thơm dịu nhẹ của những bông hồng nở muộn và những bụi oải hương màu tím…
còn đọng lại trong ký ức tôi. Cánh đồng lavender tím ngát tận chân trời, quyến
rũ như người đàn bà tuổi vào thu đầy bí ẩn.
Trong
nhiều làng cổ nước Pháp chợt tôi nhìn thấy cái nhà lồng chợ, quen thuộc như
nhà lồng ở bất cứ thị tứ nào ở Nam bộ, đó là ngôi nhà rộng rãi, cao ráo chỉ có
những cây cột và mái ngói, bốn phía trống không, nền cao. Khác với nhà thờ bao
giờ cũng ở trung tâm của làng, nhà lồng thường nằm ngay “quảng trường” đầu
làng, là chợ cũng là nơi hội họp chung khi cần. Xưa người ta họp chợ vào buổi
sáng hay vào ngày phiên chợ, bây giờ không còn sinh hoạt này nữa, nhà lồng trở
thành “di tích”, chỉ vào ngày cuối tuần khi du khách đổ về, trong nhà lồng là
những quầy hàng thức ăn đặc sản, đồ lưu niệm đặc sắc của làng, xung quanh những
ngôi nhà cổ trở thành hàng quán, tiệm ăn, khách sạn nhỏ… Làng cổ bình yên giữ
nguyên cảnh quan và được đẹp thêm bởi hàng chục loài hoa nở rộ dưới hiên nhà,
trên bệ cửa sổ, bởi những khuôn cửa trắng bình yên, bởi con đường uốn quanh sạch
sẽ và những nụ cười của dân làng… Những ngôi làng với nhà lồng nơi xa dường như
chẳng có gì liên quan lại làm tôi nhớ quá chừng những làng quê Nam bộ, cũng nhà
lồng chợ xôn xao lúc ngày rạng sáng, cũng những gương mặt hồn hậu… chỉ còn thiếu
tiếng mái chèo khua nhẹ trên kinh rạch và bóng chị bóng mẹ dịu dàng trên chiếc
xuồng ba lá…
Mùa hè nước Pháp với
tôi còn là sắc vàng trong những bức tranh của Van Gogh. Những
cánh đồng bát ngát lúa mì vàng sậm, những cánh đồng tràn
hoa hướng dương rực rỡ. Đắm mình trong không gian này mới hiểu và cảm nhận hết
những sắc độ màu vàng trong những bức tranh của danh họa – người đã chọn nước
Pháp làm nơi ra đi lần cuối - màu vàng đầy sức sống nhưng cũng đầy ám ảnh của sự
chia ly mãi mãi.
Rời nước Pháp vào giữa
những ngày hè rực rỡ nhưng chỉ ít ngày sau bạn nhắn, bên này trời chưa lạnh
nhưng lá bắt đầu vàng, sắp sang thu rồi đấy. Tôi hay đi xa vào mùa thu nhưng
chưa lần nào phải chia tay với ai vào cái mùa mà người ta mặc định là “mùa chia
ly”. Nhưng khi chia tay mùa hè nước Pháp với cảm giác còn nợ một điều gì đó…
cũng ám ảnh không khác gì màu vàng hoa hướng dương Van Gogh.
Bởi vì, ở tuổi mùa thu
của chúng ta mùa hè không trở lại nữa mà phía trước sắp là mùa đông…
Những
cánh đồng vắng bóng nông dân
Cuối tháng Bảy. Trải
dài những con đường tôi đi qua nước Pháp là cánh đồng mênh mông lúa mì đang vào
mùa thu hoạch. Một màu vàng nâu ấm áp của ruộng lúa chín, của rơm được bó ép
thành những cuộn tròn khối vuông rải rác trên đồng vắng lặng. Thi thoảng nhìn
thấy một hai chiếc máy gặt liên hợp thong thả làm việc, vậy thôi, không thấy
bóng dáng người nông dân nào dù những ngôi làng nhỏ liền kề cánh đồng vẫn đông
người qua lại…
Mùa này cũng là mùa hướng
dương nở rộ. Vẫn những cánh đồng vàng rực rỡ sáng chiều ngả theo ánh mặt trời.
Vẫn thi thoảng có vài chiếc máy chạy giữa cánh đồng hoa bạt ngàn, và không thấy
ai ngoại trừ người lái máy.
Cánh đồng khô ráo với
những sắc vàng in trên nền trời xanh đắm đuối của mùa hè nước Pháp, khắp nơi là
màu xanh của lá và sắc màu rực rỡ của hoa, từ thành phố đến nông thôn, từ dọc
đường quốc lộ đến đường làng, từ ban công vỉa hè phố cổ đến khung cửa sổ ngôi
nhà làng quê bình yên. Thiên nhiên khắp nơi, con người như lọt thỏm vào màu sắc
và không khí trong lành tự nhiên, mặc dù đây đó vẫn những khối bê tông kính ốp
cao lớn đồ sộ.
Có thể dễ dàng nhận ra
một làng quê nước Pháp như ốc đảo xanh giữa cánh đồng vàng. Ở đó từ xa đã thấy
nhô lên cao vút tháp chuông nhà thờ cổ, xây bằng đá xám xù xì hay bằng loại gạch
đỏ son đều nhuộm màu thời gian trầm lắng, ở đó có tháp nước cao vượt trên những
nóc nhà. Bây giờ nhiều nơi còn có vài chiếc quạt điện gió cao ngất ngưởng thong
thả quay từng vòng… Nông thôn có lẽ chỉ khác thành phố là nhà trải dọc đường
làng như xương cá, những ngôi nhà gạch nhà gỗ, rèm trắng nhẹ nhàng lay trên
khóm hoa nhiều màu sắc. Tầng áp mái như những con mắt dõi theo khách qua đường.
Đi qua những làng quê như vậy tôi nghĩ, chẳng cần gì hơn, kể cả internet, để có
được một khoảng không gian yên ả tránh xa những bề bộn nơi thị thành.
Mùa hè, khách du lịch
đông như kiến, ở Paris, ở Toulouse, ở bất cứ làng cổ hay lâu đài nào tôi đến.
Không chỉ là khách du lịch nước ngoài, người Pháp cũng đi thăm quan chính nước
mình, và cả nông dân cũng nghỉ hè đúng vào mùa thu hoạch lúa. Tại sao không,
khi mà chỉ cần một chiếc máy đã thay thế cho hàng chục hàng trăm người nông
dân?
Không chỉ nước Pháp,
nhiều quốc gia khác đã công nghiệp hóa nông nghiệp từ lâu rồi, máy móc thay thế
sức lao động của người, của trâu ngựa từ hàng chục năm nay. Nông dân, kể cả trồng
lúa, trồng cây công nghiệp hay chăn nuôi, cũng từ lâu rồi làm việc như những
người công nhân điều khiển máy móc chứ không còn phải “bán mặt cho đất bán lưng
cho trời”. Con đường hiện đại hóa ở nhiều nước có thể khác nhau ở ngành mũi nhọn,
nhưng không nước nào không công nghiệp hóa từ nông nghiệp, bởi vì, có khi nào
có nơi nào trên thế giới này loài người không cần lương thực và những nông sản
khác?
Xe cứ chạy vút qua những
cánh đồng nước Pháp vắng bóng nông dân. Nhớ thương quá chừng những cánh đồng
mênh mông miền Tây Nam bộ cũng thưa thớt bóng nông dân… Thanh niên đổ lên thành
phố và các khu công nghiệp-khu chế xuất hay đi làm thuê ở nước ngoài. Lúa cứ
chín rục nhưng còn ai về gặt? Hạt lúa nuôi dân ta hơn bốn ngàn năm vẫn oằn lưng
gánh bao trách nhiệm: xuất khẩu, xóa đói giảm nghèo, dự trữ lương thực… nhưng
được trồng trên nhiều cánh đồng vẫn “con trâu đi trước cái cày đi sau”… Khu
công nghiệp càng nhiều thì càng vắng bóng nông dân nhưng người đổ đến làm ở đó
thì chưa hẳn là công nhân bởi rời đất ra họ đã có nghề nghiệp gì đâu.
Tỉnh nào cũng hiện đại
hóa bằng khu công nghiệp nhiều ngành nghề dịch vụ nhưng hầu như bỏ ngỏ lĩnh vực
chế tạo sản xuất máy móc nông nghiệp. Chế tạo ra máy này máy kia là do những người
nông dân ít học tự mày mò vì công việc làm ăn của chính họ thôi thúc, sản xuất
thành công rồi đăng ký bản quyền sáng chế cũng còn lắm thủ tục nhiêu khê…
Thời kỳ văn minh Đông
Sơn ở đồng bằng sông Hồng, nông nghiệp trồng lúa nước với kỹ thuật dùng cày và
sức kéo của trâu, bò là kỹ thuật tiên tiến. Hơn bốn ngàn năm đã qua, hiện nay
và nhiều thế kỷ nữa nước ta vẫn là một quốc gia Nông nghiệp – Nông dân – Nông
thôn, đó là một “hằng số” kinh tế và văn hóa. Nếu không lấy NÔNG làm đầu và làm
trọng tâm thì nền nông nghiệp lạc hậu sẽ không bao giờ đủ sức làm “đòn bẩy” cho
sự phát triển của đất nước.
Mỗi chúng ta ai không
có một nhà quê, ai không có gốc gác nông dân, ai không ước mơ một ngày nào đó
trên những cánh đồng lưu vực sông Cửu Long, sông Hồng cũng sẽ vắng bóng nông
dân, nhưng làng quê lúc đó sẽ trù phú khang trang hơn gấp nhiều lần, thế hệ
nông dân mới sẽ có học thức không thua kém ai, và có thể họ cũng sẽ “rời xa mảnh
đất của mình” nhưng không phải vì không còn đất mà vì họ đã có nghề nghiệp đủ sống
đàng hoàng, nếu ở lại quê hương chí ít cũng trở thành công nhân nông nghiệp làm
việc trên những chiếc máy cày máy cấy máy gặt liên hợp.
Hơn ai hết, người nông
dân Việt Nam xứng đáng và cần phải được như thế!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét