https://congan.com.vn/tin-chinh/tu-mua-thu-cach-mang_182033.html
Nguyễn Thị Hậu
Mỗi năm gần đến ngày Quốc khánh 2/9
– là ngày Độc Lập theo cách gọi quen thuộc trong gia đình tôi từ thời ông bà nội
– tôi lại nhớ đến những gì ba tôi thường kể lại, về những ngày đi theo “tiếng gọi
sơn hà” từ tháng Tám
năm 1945.
Trước
năm 1945, ba tôi tôi dạy học ở Cái Răng, một thị trấn nhỏ - nay là một quận của
thành phố Cần Thơ. Sau đó được đổi về dạy ở quê nhà, trường huyện Chợ Mới – An
Giang. Ba tôi
viết trong hồi ký: Khi còn là một thầy giáo dạy ở trường quận, tôi đã mê diễn
kịch, tôi hăng hái tập cho học trò hát những bài như: Tiếng gọi thanh niên, Bạch
Đằng Giang, Kinh cầu nguyện, Xếp bút nghiên… Hè năm 1943, tôi tổ chức một đêm
diễn: có hài kịch ngắn, có đồng ca, có đơn ca và bản thân tôi cũng tham gia diễn
kịch. Buổi diễn khá thành công. Tôi viết thư về báo cho tía tôi. Tía ghi chú
vào chỗ giấy còn trống trong thơ: “Tía coi thơ này mà rùng mình, rợn óc cho
tương lai của con. Nếu tạo vật dắt đường cho con đi về con đường hát xướng thì
đời con sẽ vất vả, nhưng mạng vận biết sao?”.
Những
ngày năm đó, chiều chiều, ba tôi hay lên cầu đúc, đứng dựa lan can nhìn xuống
dòng nước phù sa cuồn cuộn, ngút ngát dòng sông về phía Cần Thơ, rồi đi xa, xa
lắm… ông mơ một cuộc đời được đi khắp nơi cho thỏa chí tang bồng. Những chiếc
xe du lịch sang trọng chạy qua chạy lại, trên xe là quan lại binh lính người
Pháp, ba tôi chua xót nghĩ rằng, một thầy giáo nghèo như ông nhứt định là chết
già ở một cái trường làng nào đó… Mơ làm gì những cuộc du lịch trên đất nước đang
bị ngoại bang đô hộ!
Tháng
3/1945, quân Nhật lật đổ chính quyền thuộc địa của Pháp ở Đông Dương. Ngày
25/8/1945, nhân dân Sài Gòn giành chính quyền từ tay quân Nhật. Tuy nhiên, chỉ
28 ngày sau, quân Pháp với sự giúp đỡ của quân Anh đánh chiếm lại Sài Gòn. Ngày
23/9/1945 Nam bộ kháng chiến bùng nổ. Trong cái khí thế hùng dũng ban đầu của
Cách mạng, ba tôi được cuốn theo làn sóng kháng chiến. Ông đến Ủy ban tỉnh An
Giang, xin vào công tác. Cấp trên biết ông có chút ít kiến thức, lại có khiếu
văn nghệ, nên phân công ông lo tổ chức một đoàn kịch. Vậy là cùng một số đồng
chí, ba tôi thành lập
Đoàn kịch Cứu quốc.
Khi ba tôi xin phép được
“đi hát”, ông nội tôi
suy nghĩ rồi nói “Tía xem đời Cụ Hồ chẳng khác nào như đức Thích Ca. Cụ là người
như vậy, mà cụ cho hát, chắc là hát có ý nghĩa. Trào Tây, hát là xướng ca vô loại.
Bây giờ, hát cho Chính phủ Cụ Hồ là hát cứu nước. Tía đồng ý cho con đi hát”. Ngày bác
tôi và ba tôi ra
bưng biền kháng chiến,
ông nội đã khấn trước bàn thờ ông bà “Hôm
nay con đưa hai con đi theo Cụ Hồ đánh Tây giành độc lập, không để cho thằng
Tây ngồi lên đầu lên cổ dân mình. Con cháu có gì sai quấy mong Cụ dạy bảo. Cầu
trời Phật ông bà phù hộ cho con cháu bình an!” Giản dị vậy thôi, bởi
vì đối với ông nội
tôi, Cụ Hồ là người vì dân vì nước. Sự
giác ngộ đầu tiên của ba tôi và nhiều người cùng thế hệ ông là niềm tin vào tấm
gương Cụ Hồ, dù chưa hiểu biết nhiều về “lý tưởng cộng sản” nhưng họ là những người yêu nước nên đã tích cực tham gia Cách mạng tháng Tám và
kháng chiến chống thực dân Pháp.
Kể từ ngày đó, ba tôi và đoàn hát của
ông đã vượt qua chín năm dài khó khăn và ác liệt, đi bộ chèo ghe băng đồng lội
nước lưu diễn khắp miền Tây Nam Bộ. Cũng trong những ngày này ba tôi đã sáng
tác nhiều ca khúc như Hồn thiêng chiến sĩ, Tuyên truyền lưu động, Làn sóng dân
chủ, Tháp Mười anh dũng... Nhưng trong đó ca khúc “Cương quyết ra đi”sáng tác
ngày đầu khánh chiến là một bài hát được
nhiều người yêu thích và thuộc lòng. “Cờ Việt Nam bao năm nhuộm máu hùng anh...
Ta ra đi mùa thu xa xưa ấy, vung gươm thiêng ta cắt đứt đường tơ vương”. Nhà
văn Nguyễn Quang Sáng – một học trò của ba tôi - cũng nhớ lại: “Kháng chiến. Học trò trở về trường
nhưng thầy không dạy nữa, thầy đã vào bưng biền rồi, thầy đã “Cương quyết ra
đi” như lời bài hát đầu tiên của thầy vang trên khắp nẻo đường kháng chiến. Thầy
lập đoàn hát “Cứu quốc đoàn”, “Tuyên truyền xung phong” từ sông Tiền dài xuống
sông nước vùng đất U Minh, từ đó thầy gắn cuộc đời mình với sân khấu, từ Nam ra
Bắc rồi từ Bắc trở về Nam cho đến hết cả cuộc đời”.
Tại bưng biền miền Tây, ba tôi cùng đoàn “Truyền bá vệ sinh” sáng tác và biểu diễn những vở kịch, bài ca vui nhộn,
sinh động mà rất khoa học để tuyên truyền cho đồng bào giữ vệ sinh nhà ở, nhà tắm,
cầu tiêu, giữ sạch môi trường sinh sống như kinh rạch, vườn tược, góp phần bảo
vệ sức khỏe và tránh các dịch bệnh... Không nề hà bất cứ nhiệm vụ gì được giao,
các đoàn hát của ông đi đến đâu cũng được đồng bào, chiến sĩ yêu mến, trông đợi...
Nhờ đó, ông cũng “tuyển” được nhiều “diễn viên”. Sau này một số cô chú tập kết
ra miền Bắc và trở thành những nghệ sĩ nổi tiếng.
Năm 1954, theo sự phân công của tổ
chức, ba tôi cùng nhiều đồng nghiệp đi tập kết. Kế tiếp là những năm dài ông
thường xuyên vắng nhà vì những chuyến lưu diễn khắp nơi của Đoàn Cải lương Nam
bộ, Đoàn kịch nói Nam bộ mà ba tôi làm trưởng đoàn: rừng núi Việt Bắc, đồng ruộng
Khu Ba, khu mỏ Quảng Ninh, giới tuyến Hiền Lương, đường 559 Trường Sơn… Cho đến
tháng 4.1975 ông được trở về Sài Gòn, về An Giang quê hương yêu dấu sau hơn hai
mươi năm “ngày Bắc đêm Nam”.
***
Những
câu chuyện trong gia đình tôi về sự tham gia kháng chiến của thế hệ ông cha
luôn thể hiện đạo lý “Giữa đường thấy sự bất bằng chẳng tha”. Đây được coi là một
tính cách nổi bật của người Nam bộ. Tính cách này được hình thành từ nguồn gốc
của những thế hệ lưu dân vượt qua mọi hoàn cảnh nghèo khó, trốn tránh tù tội,
chống lại sự áp bức… đi vào khai phá vùng đất mới, nơi trời cao đất rộng nhưng
hoang sơ lạ lẫm, trên bờ cọp kêu dưới sông sấu táp, xung quanh đều là những người
xa lạ. Vì vậy họ không câu nệ nguồn gốc dòng họ hay thân phận, “tứ hải giai
huynh đệ”, bởi vì họ chỉ có một “cái vốn” mang theo để có thể sống: tình nghĩa
và đoàn kết, trong hoàn cảnh ngặt nghèo nào cũng chống lại sự bất công. Từ khi
Nam kỳ bị mất vào tay giặc Pháp, người dân Nam bộ không ngừng đấu tranh, bởi
không cam chịu sự bất công lớn nhất là dân tộc Việt bị mất nền độc lập - tự do.
Câu chuyện đi theo cách mạng của ba
tôi và của nhiều chú bác cùng thời rất tự nhiên và giản dị như lẽ sống đời thường. Từ một thầy giáo “ham đờn ca hát xướng”,
ông đi kháng chiến đánh Tây bằng cách góp công sức làm nghệ thuật phục vụ đồng
bào, chiến sĩ. Lý tưởng “Độc lập – Tự do – Hạnh phúc” đã được thế hệ
“Mùa thu rồi ngày hăm ba...” hy sinh cuộc sống cá nhân, hy sinh của cải, tính mạng
để dành lấy cho đất nước. Tôi nhớ mãi ngày đầu tiên ba tôi được trở về quê nội,
đừng trước bàn thờ ông bà, ông kính cẩn thưa rằng: Ba ơi! Khi con về thì ba má
không còn nữa. Nhưng con đã cố gắng làm tròn lời ba căn dặn khi ba phó thác con
cho Bác Hồ dạy dỗ: Con theo Cụ Hồ ra đi làm việc nước, đánh Tây giành độc lập”.
*Ba tôi (người tóc bạc trắng, keo kiếng trắng) Nghệ sĩ ưu tú, đạo diễn Nguyễn Ngọc Bạch, Nguyên Phó Giám đốc Sở Văn hóa Thể thao TPHCM cùng đoàn nghệ sĩ TPHCM tại HN trong dịp Đại hội Hội sân khấu toàn quốc lần thứ II - 1983
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét