BAY NGƯỢC –
Có người đào trong đất để tìm lại hình hài của lịch sử.
Còn chị – Hậu khảo cổ – lại đào trong ký ức con người, trong cát bụi cảm xúc,
để thấy những mảnh gốm tình yêu vỡ ra mà vẫn lấp lánh ánh nhân văn.
Tưởng chừng suốt đời chị chỉ nói với tro than, gốm sành, rìu đá –
ai ngờ chị lại nói cùng gió, cùng Paris, cùng những tin nhắn vô hồi.
Tưởng chừng chị chỉ làm việc với thời gian nghìn năm –
ai ngờ chị lại làm việc với một khoảnh khắc nhớ quên.
Khi một nhà khảo cổ viết thơ,
người ta nghĩ đó là cuộc phiêu lưu cảm xúc.
Nhưng không – đó là hành trình ngược chiều.
Một cuộc bay ngược,
về phía mùa thu đã cũ,
nơi chị soi lại những dấu tích của chính mình.
Thơ chị không ồn ào,
nó lặng lẽ như một nếp gấp trong lòng đất.
Nơi mảnh gốm của đời sống và mảnh vỡ của tâm hồn
tình cờ khớp vào nhau,
vừa vặn đến xót xa.
“Ta tạm ứng cho nhau tình yêu,
rồi truy lĩnh từ người khác…”
– câu thơ ấy không chỉ là nỗi buồn đàn bà,
mà là triết lý của một người từng chứng kiến
biết bao phế tích của đời sống:
thành quách sụp đổ, tượng đài gãy đổ,
và cả trái tim con người – không ai đào lại, nhưng vẫn hoang tàn.
Người ta gọi chị là “Hậu khảo cổ”,
nhưng trong thơ, chị là “Hậu của mùa thu” –
dịu dàng, từng trải,
và dường như luôn đứng giữa hai bờ:
khoa học và tình cảm, lý trí và run rẩy.
Chị không làm thơ để phô diễn.
Chị làm thơ như người thắp đèn trong hang cổ,
nhìn thấy trên vách đá hình bóng người xưa –
rồi bỗng nhận ra: hình bóng ấy chính là mình.
Có thể, mỗi bài thơ là một hiện vật.
Không cần trưng bày trong viện bảo tàng.
Chúng sống trong lòng người đọc,
như chiếc áo sơ mi đàn ông mà người đàn bà khoác lên –
vừa vặn nỗi cô đơn,
vừa lấp lánh vẻ khêu gợi của một trí tuệ từng trải.
Và giữa những “mess”, “email”, “chat chit” của thời đại số,
chị vẫn kịp nhặt lại “nét chữ người yêu”,
như nhặt một di chỉ cuối cùng của cảm xúc thật,
trước khi mọi thứ hóa thành font chữ vô hồn.
Thơ của Hậu khảo cổ – không phải là sự rẽ ngang,
mà là chuyến trở về.
Về với người đàn bà trong chiếc áo sơ mi đàn ông,
về với mảnh đất của nhớ – quên,
về với chính mình –
người vẫn tin, sau từng lớp bụi thời gian,
trong lòng người vẫn còn nguyên vẹn một mạch nguồn yêu thương.
⸻
— Gã Khờ
HẬU KHẢO CỔ - một tâm sự khác của Gã Khờ, người bạn của tôi! Chị đi nhặt những dấu xưa, Giữa bao lớp đất nắng mưa bồi trầm. Ngón tay chạm vết thời gian, Nghe trong gió thổi, tiếng đàn xa xôi. Chị về kể chuyện đời trôi, Mảnh gốm vỡ cũng một thời ấm cơm. Người xưa gửi lại tấc lòng, Chị gom góp lại, giữa dòng nhân gian. Chữ trong sách, chữ trên gò, Chữ in vết cắt con đò ngày xưa. Chị khơi bao chuyện không thừa, Cho người hiện tại hiểu vừa người xưa. Chị như bóng dáng cơn mưa, Mát lòng lớp đất, đong đưa hồn người. Nhặt từng ký ức rụng rơi, Gửi vào năm tháng một lời lặng thinh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét