Vụn vặt đời thường (102)

@ Một ngày tháng Chạp, quán cà phê vắng và những bản bolero. Giở tập thơ mới được em tặng, tình cờ đúng bài này. Có những người – như em - ở SG mà cả năm không gặp nhau, thậm chí trên FB cũng ít gặp. Vậy mà đọc cứ nghĩ như em viết cho mình! Người đọc mang họ “tưởng” trong trường hợp này là một niềm vui cho người viết, phải không em :)





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

NỖI ÁM ẢNH CỦA QUÁ KHỨ

  Trần Quốc Vượng   Nước Việt Nam ta hiện là một quốc gia kém phát triển về mọi mặt, vừa lạc hậu, vừa lạc điệu với một thế giới nhìn chung...