Cho H.
Có đêm ở Sài Gòn, một mình, và chờ đợi…
Thời gian không chậm, không nhanh, vẫn tích tắc đều đặn từng giọt đồng hồ cát. Ngòai kia là bầu trời ẩm nước, chỉ cần một chút gió thôi mưa sẽ vỡ òa, cuốn đi cái ngột ngạt của sự mỏi mòn không muốn có…
Mình ngồi đây và đọc lại những gì bạn đã viết. Mỗi lần đọc lại mình thấy thêm một điều gì đó mà bạn chưa viết ra hay bạn không muốn nói ra. Nhưng bất chấp, nó vẫn cứ hiển hiện trước mắt mình. Dường như một người khác và lạ hơn người bạn mà mình vẫn biết. Như vậy là hay hơn hay dở hơn?
Vậy ai là bạn? Người mình vẫn luôn tin cậy hay trang viết làm mình chông chênh mỗi khi đọc?
Vậy bạn là ai? Người đã mang lại cho mình sự ấm áp mỗi khi cô đơn hay là trang viết làm mình bỗng chạnh lòng?
Giá mà bạn ở đây để mình có thể hỏi bạn như thế.
Nhưng có cần phải biết điều đó không… Bởi giữa hai ta có quá nhiều khác biệt!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
NỖI ÁM ẢNH CỦA QUÁ KHỨ
Trần Quốc Vượng Nước Việt Nam ta hiện là một quốc gia kém phát triển về mọi mặt, vừa lạc hậu, vừa lạc điệu với một thế giới nhìn chung...
-
1. Về nội dung - Chủ đề rất hay, đang và luôn được nhiều người quan tâm tìm hiểu, không chỉ từ góc độ “lịch sử - nguồn gốc tổ tiên” mà còn...
-
Bạn hỏi: sao đi Mỹ về im lặng thế, không thấy viết gì? Tôi đi Mỹ trong một tâm trạng nhạy cảm đến mức gần như căng thẳng. Nhờ vậy, tất cả ...
-
Một người bạn fb bất ngờ ra đi. Post bài thơ rất hay của bạn. Tôi biết Cao Hải Hà qua mạng Yahoo blog và sau là FB. Vài lần gặp Hà ở chỗ ...
Bạn nhớ có lần tôi nói không? Có nhiều điều, mình không nên biết, không cần biết hết đâu bạn a!
Trả lờiXóaEm nhất trí với anh Thụy. Thường thì em còn tin cảm giác của mình hơn là những gì đọc được. CÒn nếu vẫn băn khoăn về con người ấy thì hãy cố mà khuất mắt trông coi :-P
Trả lờiXóa