Chúng ta sẽ nói gì khi gặp lại nhau…?


Đấy là câu nói tình cờ tôi nghe được trong một quán cà phê, từ góc bàn bên cạnh, nơi có hai anh chị tuổi trung niên đang ngồi.
Người đàn ông dáng người cao lớn, vẻ mặt nhìn qua rất khó đoán cảm xúc.Người phụ nữ dáng mảnh dẻ, nếu không có đôi mắt mỏi mệt như bị mất ngủ thì trông chị trẻ hơn người bạn.Đôi mắt to như biết nói. Vẻ day dứt trong đôi mắt còn biểu cảm hơn câu nói trên của chị.
Sau đó cả hai cùng im lặng. Người đàn ông cầm ly trà uống cạn và nhìn quanh như e ngại điều gì. Còn người phụ nữ, chị lơ đãng nhìn ly cà phê còn nguyên.
Tôi chọn một chiếc bàn ở góc khác, không muốn mình vô tình tò mò chuyện của hai người. Nhưng câu hỏi tình cờ nghe được “chúng ta sẽ nói gì khi gặp lại nhau?” cứ quanh quẩn trong trí nhớ của tôi rất lâu.
Đã bao giờ ta nghĩ vậy khi chia tay một người bạn, một người yêu – chia tay về khoảng cách địa lý hoặc để chấm dứt một quan hệ. Ừ, ta sẽ nói gì nhỉ khi gặp lại người ấy?
Nếu chỉ chia xa về địa lý thì đâu khó gì chuyện hàng ngày có thể trò chuyện với nhau, chỉ là muốn hay không mà thôi. Điện thoại, FB, skype, viber… bao nhiêu cách để người ta không chỉ nghe mà còn nhìn thấy nhau. Khoảng cách không gian gần như bị xóa nhòa, chỉ có múi giờ lệch nhau nhắc người ta nhớ rằng đang ở xa nhau.
Nếu chia tay nhau “đường ai nấy đi” thì có lẽ ngay lúc đó chưa ai nghĩ tới ngày gặp lại dù có thể vẫn còn yêu. Sự tổn thương làm người ta sợ những vô tình làm vết thương bật máu… Và nếu tình cờ gặp lại có lẽ cũng không còn gì để nói, không muốn nói thêm gì nữa.
Nếu chia tay nhau chỉ vì phải chia xa… Ừ, vậy thì ai cũng mong ngày gặp lại, nhưng có lẽ không ai phải nghĩ đến chuyện “nói gì khi gặp lại nhau”, vì lúc đó sẽ có bao nhiêu chuyện muốn nói.
“Chúng ta sẽ nói gì khi gặp lại nhau…?”. Đó không phải là một câu hỏi để được nghe câu trả lời, mà là một phỏng đoán, một trông chờ, một hy vọng… Hy vọng còn gặp lại, còn nhận thấy đó vẫn là người thân yêu, còn có gì để nói với nhau. Cuộc chia tay này chứa đầy dấu hiệu của sự bất an đối với người bật ra câu hỏi đó.
Nói gì khi gặp lại nhau tùy thuộc vào việc chúng ta sẽ sống thế nào, làm gì khi xa nhau, bởi hơn ai hết ta biết rõ điều gì gìn giữ tình yêu và điều gì phá hủy nó, làm tổn thương người ta yêu.
Tôi thầm nghĩ, giá mà người đàn ông, sau những phút im lặng, sẽ nói với người phụ nữ “anh sẽ cố gắng không làm điều gì để khi gặp lại em, chúng ta vẫn có thể trò chuyện với nhau”.
Nhưng khoảnh khắc ấy trôi qua, người đàn ông vẫn im lặng. Và trong sâu thẳm, tôi không mong họ gặp lại nhau!
***
Nhiều năm sau.
Một chiều cuối đông, nắng vàng ấm áp. Lang thang theo con đường nhỏ ra ngoại ô thành phố bỗng cô nhìn thấy tu viện trên một ngọn đồi cao, những cây thông cổ thụ thân xù xì cành lá xanh rì in trên nền trời xanh thắm. Từ nơi đây có thể bao quát gần như cả thành phố dưới thung lũng muôn sắc hoa dưới kia.
Tu viện với kiến trúc hiện đại, màu sơn nâu hồng ấm áp mà tươi tắn. Cấu trúc chủ yếu bằng gỗ xen với những ô cửa kính rộng hai bên mái cho ánh sáng tự nhiên tràn vào bên trong. Những dãy bàn ghế vắng lặng, cuốn kinh thánh ai đó bỏ quên… Trên kia ngọn nến thong thả nhỏ từng giọt sáp xuống quanh chân đèn, thoảng cơn gió qua ngọn lửa nhỏ như rạp xuống rồi lại nhẹ nhàng vươn lên. Một người đàn ông khiếm thị đứng trên bậc tam cấp, hướng mặt về phía xa xa như đang thả hồn vào tiếng nhạc du dương phát ra từ chiếc radio nhỏ ông cầm trên tay. Dưới sân trong bóng rợp của những cây thông cao vút, mấy cô cậu sinh viên ngồi học bài… mà chẳng biết có chữ nào vào đầu không khi mà từng cặp ngồi sát cạnh nhau như thế…
Lang thang vào trong khuôn viên tu viện. Vắng lặng, chỉ có tiếng gió đùa những hàng liễu, đưa đẩy những khóm hoa… Hoa trồng trong chậu treo suốt hành lang mái ngói, hoa trồng thành một vườn nhỏ giữa sân, hoa trồng trong chậu ven hàng rào… Cô đứng lặng. Dường như cảnh tượng này cô đã gặp không chỉ một lần, trong những giấc mơ. Trong mơ, cô cũng chỉ một mình… Không, chính xác hơn, trong mơ là cô với trái tim nặng trĩu hình bóng một người đã ra đi với rất nhiều lời từ biệt chân thành nhưng không làm vơi bớt nỗi đau của cô. Trong mơ cô đã ở nơi này, nơi cô cảm nhận trọn vẹn sự cô đơn, để được đau đến tận cùng, một lần thôi. Trong mơ cô tự hỏi, tình yêu của cô với anh có phải là một giấc mơ… có lẽ là mơ hoang, không trọn vẹn mà vẫn cứ đắm đuối, hết mình.
To have or to be? sẽ sống như thế nào? Sống bằng ý tưởng về những giấc mơ hay sống là đi tìm giấc mơ của mình để biến nó thành hiện thực?
Ngày cuối năm, tin nhắn viber: một lúc nào đó anh gọi em, được không? Không trả lời. Câu hát “Khi thấy buồn anh cứ đến chơi” đã lùi vào quá khứ lâu rồi…
***
Tình cờ tôi gặp lại người phụ nữ đã làm tôi day dứt với câu hỏi “chúng ta sẽ nói gì khi gặp lại nhau?”. Qua câu chuyện của chị tôi được biết, họ đã không gặp lại nhau…

Sài Gòn 14.7.2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LÀNG NGHỀ SÀI GÒN MỘT THỦA VANG DANH

   (Người Đô Thị Xuân Giáp Thìn 2024) Nguyễn Thị Hậu Sài gòn là một đô thị từ khi khởi lập. Tính chất đô thị của Sài Gòn không chỉ ở chứ...