Vụn vặt đời thường (104)


 
 @ Chuyện “lên đỉnh”, “mất chim” và “lê văn tí”

Có mấy chuyện hổng liên quan gì đến nhau.

@ Bạn kể: ngày xa xưa núi Cấm (An Giang) chưa có cáp treo, người hành hương đi bộ leo từ chân núi lên ngôi chùa thiêng trên đỉnh núi. Đường hẹp quanh co chỉ lọt chiếc xe máy, hai chiếc tránh nhau cũng khó. Lúc ấy dưới chân núi có mấy chiếc xe ôm chỉ để phục vụ một số ông già bà cả hoặc người tàn tật, sau này đội quân xe ôm nhiều hơn vì nhiều người lấy lý do “ít thời gian” nên chỉ cần lên đến chùa cúng kiếng xong xuống luôn.

Lần ấy nhóm bạn hành hương lên chùa, gặp ngày mưa đường khó đi. Mấy anh xe ôm nhiệt tình mời chào: Cô Hai lên đỉnh không cô Hai, chỉ hai chục ngàn lên đỉnh luôn nè! Cô bạn hỏi trêu chọc: mất bao lâu thì lên đỉnh? – Mười phút thôi là lên đỉnh ngon lành cô Hai, sáng giờ em đưa mấy cô lên đỉnh rồi đó. Anh xe ôm thiệt thà trả lời. - Thôi, lên đỉnh mà chỉ có 10 phút với hai mươi ngàn, chả sung sướng gì. Em cứ tự leo thì lên đỉnh mới phê :D

Bây giờ núi Cấm đã có cáp treo,  mấy anh xe ôm chắc thất nghiệp. “Núi đèo thì mặc núi đèo/ đường lên đến đỉnh cáp treo ta ngồi”. Ngay cả “Mái nhà Đông Dương” Fansipan giờ cũng nghịt nghịt những người.

 Chả mấy chốc khắp nơi là cáp treo và hội chứng “lên đỉnh tập thể”.

@ Anh giai kia mất hai con chim chào mào, chính quyền tìm ngay ra thủ phạm và hai anh khác bị bắt vì tội trộm chim. Một ông bố có đứa con nhỏ bị bắt cóc, với chiếc xe đạp có tấm bảng “tìm con” ông đi lang thang khắp nơi đến giờ con ông vẫn biệt vô âm tín.

Chim người sang hơn khúc ruột nhà nghèo!

@ Lại cũng anh giai kia bắt được một con chuột, không biết anh thù ghét tức giận gì mà tẩm xăng đốt con chuột thành “đuốc sống”. Kết quả: “lê văn tí” đã làm cho chiếc xe hơi và cả ngôi nhà của anh ra tro!

Bài học: Ác độc + Ngu dốt (hoặc nhiệt tình) = tai họa.

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LÀNG NGHỀ SÀI GÒN MỘT THỦA VANG DANH

   (Người Đô Thị Xuân Giáp Thìn 2024) Nguyễn Thị Hậu Sài gòn là một đô thị từ khi khởi lập. Tính chất đô thị của Sài Gòn không chỉ ở chứ...