Tạp bút. Nguyễn Thị Hậu
Nhà
tôi ở vùng Phú Nhuận. Gần nhà, giữa xóm lao động và vài chung cư của công chức
có một chợ nhỏ hình thành từ lâu rồi, có đến hơn sáu bảy chục năm. Chợ nhỏ
nhưng cũng đủ thứ hàng hoá: trong nhà lồng là những sạp vải vóc quần áo giày
dép đồ khô nhang đèn… Bên ngoài, trên bốn con đường nhỏ là khu vực bán đồ tươi
sống: thịt cá tôm cua ếch, rau xanh, đậu hũ, rồi người ta dựng thêm hàng dù,
dưới đó là mấy hàng quần áo con nít, vớ tất đồ lót, hàng “xuất khẩu”, chén bát
bằng nhựa, hàng đồ khô hành tỏi nấm… Mặt tiền chợ là mấy quầy mỹ phẩm, vàng
bạc, mấy hàng hoa tươi… rồi những hàng khác theo nhau mọc lên bao quanh nhà
lồng, có thêm vài cửa tiệm uốn tóc, cắt may sửa quần áo, tiệm bánh ngọt, nơi
rửa xe máy, nơi gửi xe… chợ nhỏ thành “chợ lớn” hồi nào không hay, nhất là vào
ngày chủ nhật và lễ tết.
Bình
thường chợ chỉ bán vào buổi sáng. Từ khoảng 5g là xe ba gác, xe máy chở thịt cá
rau xanh đã chạy ào ào vô chợ. Những nhà quanh chợ hoặc mở cửa hàng, cho thuê
mặt tiền cũng lục tục dọn hàng. Đến khoảng 10 giờ sáng thì chợ vắng dần, đến
trưa thì tan chợ, chỉ còn mấy quầy mỹ phẩm, quầy vàng bạc (kiêm đổi tiền
“chui”) và những nhà bán hàng đồ khô thì mở cửa cả ngày.
Một
năm chỉ vài ngày giáp tết là chợ tấp nập suốt ngày, chỗ gửi xe máy đông nghẹt,
chờ gửi chờ lấy xe lâu gần bằng đi chợ.
Năm
nay được nghỉ tết nhiều hơn mọi năm, chợ tết cũng tấp nập sớm hơn. Từ sáng 28
tết những con đường quanh tết đã không còn chỗ chen chân. Hàng trái cây rau
xanh hàng đồ gốm bình bông tiền vàng mã… Hoa vàng khắp nơi, ừ, Tết phương Nam
mà thiếu cúc vàng mai vàng thì cũng giống như Tết miền Bắc mà thiếu cành đào,
đâu còn là tết.
Và
bánh tét bánh chưng cũng tràn khắp nơi: bánh tét Trà Vinh, Cần Thơ nếp xanh màu
lá dứa có trứng vịt muối bùi bùi cùng miếng mỡ mềm rục, bánh chưng Bắc vuông
vắn được ép trong nilon hút chân không, để lâu vẫn mềm, không lại gạo không
thiu trong tiết trời nắng phương Nam. Giò chả thịt nguội các loại, dưa cải kim
chi dưa kiệu dưa món… từng hũ nhỏ lớn xếp cao hình tháp bên cạnh những hũ tôm
khô từng con đều nhau đỏ au, nhìn đã thấy những cuộc nhậu tưng bừng.
Đi chợ
Tết những bà nội trợ thường đến ngay những quầy hàng quen, mua hàng ngày tết
khỏi trả giá, chỉ có hỏi giá, lựa hàng rồi tính tiền. Có than mắc hơn thì cũng
nhận được câu trả lời như nhau “tết mà”! Sáng 29 tết còn được dặn, bữa nay chị
mua đi, nếu không đặt cọc cho em, chứ tới mai là lên 1,2 giá nữa đó. Khủng
hoảng lạm phát gì không biết, lương chậm thưởng ít đâu không biết, chợ tết vẫn
đông nghẹt, vẫn mua bán ào ào… Những gói quà biếu chủ yếu cũng là đồ ăn uống:
bánh mứt kẹo rượu cà phê… Đúng là dân Việt mình “ăn tết” thật.
Trưa
Ba mươi, chợ vắng dần, chỉ còn mấy anh chị công nhân vệ sinh dọn dẹp hàng đống
rác. Chợ sẽ nghỉ ngơi đến sáng mùng Ba sẽ lác đác có người bán hoa, bán thức ăn
tươi nấu bữa ăn cúng tiễn ông bà.
Hai mẹ
con đi chợ về tay xách nách mang. Bên đường một bà già ngồi bán mấy loại trái
cây mỗi thứ vài trái, chắc là hái từ vườn nhà lên chợ bán kiếm tiền ăn tết. Con
gái nói: mẹ, hỏi mua giùm bà đi mẹ, chắc không nhiêu tiền. Ừ, mấy trái mận, bốn
năm trái xoài, vài trái hồng xiêm… chỉ hai chục ngàn, không biết có đủ tiền xe
ôm cho bà về tận Hóc Môn? Thôi, con biếu thêm cho bà vài chục, bà về sớm ăn tết
với con cháu.
Gần
cổng chợ có đoạn đường xe lửa chạy qua. Trưa 30 tết đoàn tàu vẫn mệt mài chạy,
vẫn còn những hành khách cuối cùng về miền Trung hay ra miền Bắc sum họp với
gia đình. Sài Gòn có hơn hai triệu người
nhập cư, cũng gần chừng ấy người về quê vào dịp đó, để lại Sài Gòn những ngày
vắng vẻ, yên tĩnh hơn, bắt đầu từ khi tàn phiên chợ Tết.
Phải chi chị thêm vài tấm hình hé :)
Trả lờiXóa