http://tuoitre.vn/Van-hoa-Giai-tri/610074/xep-hang-nhieu-giu-duoc-bao-nhieu.html
TS
Nguyễn Thị Hậu
Gần đây có nhiều sự việc phản ánh một thực trạng
đáng báo động: nhiều di tích cấp Quốc gia, cấp tỉnh thành xuống cấp nghiêm trọng,
có di tích đã trở thành phế tích hoặc có nguy cơ “biến mất” do hư hỏng nặng mà
không có kinh phí sửa chữa, trùng tu. Thực trạng này làm nảy sinh một câu hỏi:
Trong những năm gần đây, tốc độ và số lượng di tích được công nhận ở các cấp,
nhất là Di tích cấp Quốc gia, tỷ lệ thuận hay tỷ lệ nghịch với số lượng các di
tích được bảo tồn và phát huy giá trị tốt?
Hỏi
tức là đã trả lời. Nhiều chuyên gia đã chỉ ra nguyên nhân cơ bản của tình trạng
trên chính là việc ồ ạt công nhận di tích ở các cấp. Việc công nhận di tích LSVH các cấp đang trở thành
"phong trào", số lượng quá nhiều, do đó nhiều di tích chưa thực sự có
giá trị tiêu biểu. Hệ thống di tích được công nhận cấp quốc gia phải phản ánh đặc
trưng lịch sử - văn hoá quốc gia, vì vậy cần nghiêm túc xem xét giá trị các mặt
của di tích. Nếu quá “tham” về số lượng, tất cả đều trở thành đối tượng phải
tôn thờ “bất khả xâm phạm” thì không một quốc gia nào có đủ nguồn lực để bảo
tồn tất cả “di sản văn hoá”.
Di tích LSVH nếu có giá trị địa phương (làng,
xã, liên làng), khi nâng lên tầm quốc gia, vùng miền thì để xứng với danh đó sẽ
phải trùng tu tôn tạo, tổ chức quy mô “hoành tráng” hơn, vô hình chung gán cho
di tích những giá trị ảo từ nội dung đến hình thứ kiến trúc, trang trí… Khi
không đủ kinh phí nhà nước để bảo tồn hay trùng tu, thậm chí dưới danh nghĩa
trùng tu để làm mới di tích, thì địa phương thường huy động các nguồn kinh phí
khác. Tuy nhiên “chủ đầu tư” thường có vai trò quyết định chứ không phải là các
nhà khoa học, trong việc bảo tồn trùng tu di tích như thế nào . Tình hình kéo
dài như vậy làm cho các di tích dù cấp nào cũng dần dần trở nên giống nhau ở xu
hướng ngày càng “hoành tráng” thậm chí không còn nhận ra yếu tố truyền thống nữa.
Như vậy là đã làm cho di tích trở nên thật giả lẫn lộn về giá trị, về nội dung…
Thế nhưng, ở một góc độ khác thì những di tích
thực sự có giá trị lại đang không được bảo tồn trùng tu một cách xứng đáng.TP Hồ Chí Minh có hai
di tích di tích khảo cổ học cấp Quốc gia nổi tiếng là Di tích mộ chum Giồng Cá
Vồ (xã Long Hoà, huyện Cần Giờ) và Di tích Lò gốm cổ Hưng Lợi (P.16 quận 8). Đây
là hai di tích đại diện cho hai thời kỳ lịch sử - văn hoá của thành phố. Di
tích Giồng Cá Vồ khai quật năm 1994, là loại hình di tích mộ táng bằng chum gốm
còn nguyên di cốt và nhiều đồ tuỳ táng quý giá, thuộc nền văn hoá khảo cổ Đồng
Nai niên đại khoảng 2500 năm cách ngày nay. Từ nhiều năm nay di tích này đã
được Sở VHTTDL lập phương án tiếp tục khai quật và lập bảo tàng tại chỗ để bảo
tồn và phát huy giá trị văn hoá – du lịch phối hợp với vùng du lịch sinh thái
Cần Giờ. Tuy nhiên đến nay dự án vẫn chưa tiến triển được mặc dù Sở VHTTDL và
huyện Cần Giờ rất tích cực bàn tính và tham khảo ý kiến các nhà khoa học để có
thể đưa ra phương án phù hợp nhất. Điều đáng ghi nhận là Giồng Cá Vồ đã được
huyện Cần Giờ đền bù đất để giải toả, bảo vệ di tích. Nhưng với đặc điểm là di
tích mộ chum nằm dưới lòng đất nên nếu để càng lâu thì các chum này càng hư hỏng
nặng hơn, không thể bảo tồn được di cốt và đồ tuỳ táng trong đó. Chúng ta có
nguy cơ mất một di tích khảo cổ học có giá trị đặc biệt quý hiếm đối với khảo
cổ học VN và ĐNA.
Với Lò gốm cổ Hưng Lợi
– di tích hiếm hoi của “Xóm lò gốm Sài Gòn xưa”, niên đại khoảng thế kỷ XIX –
đầu thế kỷ XX, thì gặp khó khăn khác là việc đền bù đất đai cho người dân không
được nên mặc dù được khai quật và công nhận là Di tích LSVH quốc gia từ 1998,
tới nay di tích này trở thành “phế tích” đúng nghĩa. Giá trị của di tích đã
giảm đi rất nhiều khi mà không được bảo tồn, trùng tu, bị lấn chiếm và hầu như
rất khó khăn cho việc tham quan, tìm hiểu nghiên cứu… Do không được bảo vệ và bảo
tồn trùng tu kịp thời nên giờ đây di tích bị hư hỏng rất nặng. Cứ thế này chỉ
vài năm nữa di tích sẽ bị “xoá sổ” vì không còn ai biết đến.
Với một đô thị 300 năm
và vùng đất 3000 năm như Sài Gòn – TPHCM thì những di tích khảo cổ học được
phát hiện và khai quật ngày càng hiếm hoi do quá trình đô thị hoá rất nhanh và
rộng khắp. Không bảo tồn tốt những di tích này thì chính chúng ta đang xoá bỏ một
phần lịch sử quan trọng của thành phố.
Để bảo tồn di tích thực sự có hiệu quả cần bắt đầu lại từ
việc rà soát hệ thống di tích cấp quốc gia, sau đó là di tích cấp tỉnh thành - với
những tiêu chí thực sự khoa học và đặt trong bối cảnh của phát triển kinh tế -
xã hội, của đời sống cộng đồng đang có nhiều biến đổi để có thể xem xét công
nhận đúng với giá trị thực sự tiêu biểu của từng di tích. Nếu cứ công nhận tràn
lan và bảo tồn không đến nơi đến chốn như hiện nay thì có lẽ thế hệ sau sẽ nhận
lại từ chúng ta một di sản văn hoá chắp vá, loang lổ và mục nát.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét