Thỉnh thoảng, buổi trưa ra quán café ăn cơm văn phòng. Nói là ăn cơm
nhưng chủ yếu là ngồi với bạn bè, “tám” đủ chuyện để xả xì-trét, lấy
sức cho buổi chiều và cho vài hôm sau nữa.
Cũng thi thoảng, buổi
trưa ra quán café, ngồi một mình, có khi ăn cơm có khi không, nhưng bao
giờ cũng kêu ly café đá, nhâm nhi. Đọc một cái gì đó, nghe một cái gì
đó, và gõ trên máy tính một cái gì đó, như bây giờ chẳng hạn.
Sài Gòn mấy bữa nay nắng rát người, mặt đường hực lên hơi nóng, oi bức
quá thể… Ngồi trong phòng máy lạnh nhìn ra dường như ngoài đường mọi thứ
đều uể oải: cây im không một ngọn gió, người trùm kín mít, xe phóng
nhanh thế mà vẫn không thoát được cái nắng, đứng dưới bóng râm ven đường
cũng không thấy mát hơn chút nào…Giờ này không muốn làm gì, chỉ muốn
làm biếng, trôi đi đâu thì trôi, mà mắc vào đâu thì mắc (dưới gầm cầu
hay dười giề lục bình cũng được nhưng hy vọng không bị mắc dưới kênh đen
mà ở dưới sông Sài Gòn, đoạn gần ra đến cửa biển Cần Giờ thì càng hay).
Bỗng nhớ đến việc ai đó nhắn vô điện thọai mình (đùa hay thật cũng chả
biết): “cần bán nhà ở trung tâm Phú Mỹ Hưng, có 3 mặt nhìn ra sông, giá 1
tỷ VND, miễn trung gian”. Sao rẻ thế nhỉ, với vị trí như thế thì rẻ
quá, dù 1 tỷ với mình là số tiền rất xa lạ… không hình dung được là bao
nhiêu và như thế nào. Nhưng vì ai mua đất mua nhà cũng đều nói số tiền
từ vài tỷ trở lên nên mình nghĩ 1 tỷ là rẻ. Nghĩ mãi nghĩ mãi, thậm chí
còn thì thầm với con gái “giá mẹ có tiền…”. Con gái cũng ngơ ngẩn một
hồi rồi bảo: chắc là họ bán cái ghe đấy mẹ ạ, đậu giữa sông thì 4 mặt là
sông, còn đầu sát bờ thì có 3 mặt sông còn gì? Ừ nhỉ, thế mà nghĩ không
ra.
Nhưng bỗng ước gì có tiền mua ngay chiếc ghe ấy (gíá một tỷ thì
ghe chắc còn tốt) để thực hiện ước mơ từ xửa xưa là được lang thang
trên những con sông miền Tây Nam bộ. Đầu tiên là từ cửa Cần Giờ đi vào
đến ngã ba Nhà Bè sẽ lại phân vân như người xưa “Nhà Bè nước chảy chia
hai, ai về Gia Định, Đồng Nai thì về”. Bây giờ theo sông Đồng Nai ngược
lên đến Cù Lao Phố đã là một vùng đô thị rồi, không còn một thương cảng
sầm uất như thủa xa xưa… Ngược lên nữa đến Cù lao Rùa thuộc đất Bình
Dương, nơi xưa kia có những ngôi nhà cổ tuyệt đẹp ẩn mình trong vườn
trái cây sum sê quanh năm. Bây giờ nghe nói đất đai nơi ấy các đại gia
về mua vườn lập villa hết rồi. Thôi thì đi ngược nữa lên qua thác Trị An
đến vùng Đồng Nai thượng vậy… “rừng đã cháy và rừng đã hết”. Ở đó ta
như nhiều người bỗng dưng “không chốn nương thân”.
Thôi thì theo
sông Sài Gòn vào đất Gia Định vậy. A, đã không muốn ở thành phố mới mua
ghe đi lang thang, vậy còn vô đây chi vậy? Kẹt xe ngập đường do trời mưa
do triều cường do trời mưa kết hợp với triều cường chứ không phải do
con người. Đằng nào cũng lội cũng bơi, vậy… ở ghe là đúng nhất rồi còn
gì. Mỗi khi “phố bỗng là dòng sông uốn quanh” thì mình đã có sẵn ghe bơi
tung tăng cho bà con nhìn thấy tức chơi, ở trên ghe mình còn nhóm bếp
cà ràng nướng cá khô sặc trộn gỏi xoài dưa leo, ngồi nhâm nhi nhìn bà
con dắt xe chết máy lội bì bõm… thiệt là một “thú vui tao nhã”…
Nhưng mà muốn thực hiện ước mơ mua ghe để có thể trở thành “người sang
trọng có thú vui tao nhã” như thế thì phải có tiền, tức là phải đi làm
vì mình không đủ tài để “bỗng dưng giàu có” như người khác. Tức là bây
giờ phải đứng lên, trả tiền café, lao ra ngoài trời nắng hầm hập để về
cơ quan, chịu đựng tất cả những gì có thể chịu đựng được, làm những gì
phải làm, để kiếm tiền mà sống và… mơ ghe.
Có lẽ khi mình kiếm đủ
tiền thực hiện ước mơ mua ghe, Sài Gòn của mình vẫn chưa hết những “dòng
sông uốn quanh” để mình được “sống trên du thuyền” như người “sang
trọng, tao nhã”.
Thôi mình đi về đi làm đây.
(Trong tập tản văn cùng tên, 2012)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
TRAO TẶNG TÀI LIỆU HIỆN VẬT CỦA NSUT - ĐẠO DIỄN NGUYỄN NGỌC BẠCH
Lời đầu tiên, thay mặt gia đình tôi xin trân trọng cám ơn Sở Văn hóa và Thể thao TPHCM, Hội Di sản văn hóa TPHCM, Bảo tàng TP.HCM đã nhiệt...
-
Người Việt có một số thành ngữ và sự tích liên quan đến cá trê, như truyện Trê Cóc chẳng hạn. Câu chuyện không chỉ là việc Trê tranh giàn...
-
Một người bạn fb bất ngờ ra đi. Post bài thơ rất hay của bạn. Tôi biết Cao Hải Hà qua mạng Yahoo blog và sau là FB. Vài lần gặp Hà ở chỗ ...
-
Xem lại phim này, suy nghĩ khác hẳn ngày trước. Trước, cảm động vì mối tình của cha Ralph và Mecghi, cho rằng đàn bà yêu thì phải hết l...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét