@ Linh tinh lang tang. (129) - VAI


Hồi còn nhỏ, một lần tình cờ xem trên một tờ họa báo Liên xô tấm hình một đôi thanh niên đi dạo trên đường phố. Anh mặc áo thun sọc ngang quần jeans chị mặc áo đầm chấm bi cổ áo lá sen mềm mại. Hai hai đều đẹp, tất nhiên, nhưng điều làm mình nhớ mãi đến giờ là cái kiểu anh khoác vai chị và chị nép đầu vào vai anh, tự nhiên như thể họ đã được sinh ra trong tư thế ấy. Xung quanh mọi người vẫn đi nhưng dường như hai người chỉ thấy có họ, dù rằng họ không nhìn nhau…
Mình lén ông già cắt tấm hình ra khỏi tờ họa báo và dán lên chiếc hộp giấy nhỏ là nơi đựng những tấm ảnh hiếm hoi mình được chụp khi còn ở Hà Nội.
Mình nhớ như in vẻ mặt hai anh chị cho đến bây giờ! Đôi khi tự hỏi vì sao tấm hình ấy lại gây ấn tượng với mình đến như vậy?
Một bờ vai! Phụ nữ ai cũng cần một bờ vai để dựa/tựa/ngả vào, kể cả lúc vui lúc buồn lúc cô đơn và ngay cả chốn đông người. Bờ vai không chỉ là “sở hữu” (ừ, một vài bạn hay thể hiện “quyền sở hữu” bằng cách này J  ), mà là sự chia sẻ, nâng đỡ, đơn giản chỉ là sự nhắc nhớ “có anh đây nè, em”. Đàn ông cũng cần một bờ vai mềm mại kề sát bên mình, để mình thấy mình là đàn ông,biết mình được một người cần mình đến thế… Khi vắng một bờ vai cả hai đều chống chếnh, quay bên nào cũng lệch, yêu là thế!
Lại nhớ, đọc ở đâu đó câu chuyện, mẹ hỏi con trai sắp lấy vợ: con biết cái gì quan trọng nhất của người chồng đối với vợ không? Và người mẹ trả lời: đó là đôi vai của con!

Một đêm mất ngủ nằm nghĩ linh tinh, đúng “chuẩn” già J


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

TRAO TẶNG TÀI LIỆU HIỆN VẬT CỦA NSUT - ĐẠO DIỄN NGUYỄN NGỌC BẠCH

  Lời đầu tiên, thay mặt gia đình tôi xin trân trọng cám ơn Sở Văn hóa và Thể thao TPHCM, Hội Di sản văn hóa TPHCM, Bảo tàng TP.HCM đã nhiệt...