Tôi "đến" với Đỗ Hương trên mạng "ảo" như một người đàn bà đến với một người đàn bà, chúng tôi có nhiều điểm giống nhau.
Tôi đến với tranh Đỗ Hương như trở về với những ký ức đẹp của một Hà Nội thơ mộng, một làng quê êm đềm còn lưu mãi trí nhớ thời thơ ấu.
Tranh của Đỗ Hương là một tính cách khác của chị: Nếu như ngoài đời, trên mạng chị hồn nhiên tung tẩy như một người đàn bà... không tuổi, thì tranh chị lại cho thấy một Đỗ Hương đằm thắm, từng trải, chị cứ thì thầm kể về những gì chị nhìn thấy, chị bắt gặp hàng ngày, từ trong nhà ra ngoài phố. Quen đấy mà cũng lạ đấy...
Chị nói chị vẽ như một người không chuyên. Có quan trọng gì đâu, với tôi, quan trọng là cảm xúc mà tranh của chị mang lại, khi tôi ngắm nhìn những bức tranh như gặp lại những người bạn cũ. Vì đó cũng là những gì tôi từng trải qua.
Và nếu có lần nào đó Hương nói, chị thích đọc những cái mẩu ngăn ngắn của tôi, đọc và không cần còm một lời, đôi khi chỉ để lại một trái tim màu hồng , vì tôi đã nói giùm chị những gì chị chất chứa trong lòng... Thì hôm nay, tôi cũng có thể nói rằng, tôi thích tranh của Hương, vì chị đã thể hiện giùm tôi những gì tôi cảm nhận về cuộc sống quanh mình, một cách giản dị và đầy yêu thương.
Chúc mừng mình nhé, Đỗ Hương, ngôi nhà và những bức tranh rất dễ thương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét