một nén nhang cho bạn vào ngày này, mỗi năm...
HƯƠNG HỒNG MONG MANH
Ngày còn học phổ thông, mỗi buổi sớm mai cô thường đi bộ đến trường. Con đường Trương Định dẫn ra ngọai ô Hà Nội khi ấy còn vắng vẻ lắm. Hai bên đường những mảnh ruộng, mảnh vườn còn xen giữa dãy nhà mái tôn, nhà cấp 4 có hàng cây bàng lơ thơ lá… Duy nhất một quãng đường có ngôi nhà 4 tầng là khu tập thể nằm đối diện nhà máy hoa quả là nhộn nhịp vào giờ tan ca.
Trời mùa đông, khỏang năm rưỡi sáu giờ sáng còn tối mờ mịt, đèn đường thưa thớt chao nghiêng trong gíó mùa đông bắc. Thỉnh thỏang ánh sáng hắt ra từ một ngôi nhà nào đấy mang lại cho người đi đường chút ấm áp để rồi lại co ro đi tiếp. Lũ con gái mười lăm mười sáu các cô mặc kệ giá lạnh, vừa đi vừa chuyện trò khe khẽ. Con đường như ngắn hơn khi lần lượt có thêm mấy người bạn cùng đi.
Khi đi qua một khỏanh vườn thật đẹp có hàng rào dâm bụt bao
quanh, ngày nào cũng có một người chờ cô ở đó… Bạn ấy học trên cô một lớp, nhà trên phố, đi học bằng xe đạp nhưng bao giờ cũng đi thật sớm đến mảnh vườn này, hái những bông hoa còn đẫm sương sớm, đứng đợi trong lạnh buốt chỉ để đưa vội cho cô bó hồng thơm ngát khi cô và đám bạn đi qua, rồi bạn lại đạp xe đến trường… Đây là nhà ông ngọai bạn ấy, vườn trồng tòan hoa hồng, lọai hồng mỏng manh mà ngày nay thi thỏang ta còn nhìn thấy trên những gánh hoa bán dạo ở phố cũ Hà Nội. Khu vườn đơn sơ, yên tĩnh, cô dường như tinh khiết hơn bởi mùi thơm hoa hồng mỗi khi đi qua không gian trong lành ấy.
Một lần cô có việc đến trường vào ngày nghỉ. Không hiểu sao bạn ấy vẫn biết, và như mọi khi, bạn chờ cô với những bông hồng, nhưng lần này tòan hoa hồng bạch. Không đạp xe đi trước, bạn dắt xe đi bên cô … cứ thế, giữa hai người là chiếc xe đạp và hương thơm quấn qúyt trên suốt con đường.
Từ những con đường ngọai ô Hà Nội đêm đêm rì rầm từng đòan ô tô xanh lá ngụy trang và xanh màu áo lính đi mãi, đi mãi… Những chuyến xe mang theo những người anh của cô về phương Nam, rồi vài năm sau lại đưa những người bạn của cô lên phía Bắc. Những chuyến xe mang theo cả những buổi sáng yên bình của một thời thiếu nữ.
Bao nhiêu năm qua rồi mà buổi sáng mùa đông ấy vẫn theo cô, trong những lúc vui
trong cả những lúc buồn…
Bạn đã nằm lại ở biên giới phía Bắc một ngày tháng Hai Bảy Chín. Vậy nhưng mỗi năm vào những ngày này cô vẫn luôn hy vọng…
Bây giờ bạn ở đâu…
Một ngày cuối năm, nhận được lời nhắn từ
gia đình bạn: đơn vị bạn đã về một nghĩa trang phía Bắc. Tháng 2/2012 cô đã đến
nơi ấy thăm bạn. Nhưng bạn ơi, bạn nằm đâu trong những ngôi mộ liệt sĩ chưa có
tên kia…
Thương bạn nhiều và thương cô nhiều hơn...:D
Trả lờiXóaThanks Lãng :)
Trả lờiXóa