Mùa Giáng sinh đầu tiên của nó là Noel
1975.
Trước đó, ở Hà Nội chẳng bao giờ nó được phép đi chơi Noel cả, dù từ nhà qua Nhà thờ Hàm Long chỉ vài bước chân, hay có lên Nhà thờ Lớn cũng chỉ một đoạn đường tàu điện.
Nó nhớ hồi đó cán bộ nhà nước còn được nghỉ hai ngày Phật đản và Giáng sinh. Má nó không cho đi chơi vì còn nhỏ, khi lớn rồi thì vì đường đông, vì lạnh, vì… nhà có theo đạo đâu mà đi nhà thờ… Tóm lại là đêm Noel nó chỉ ngồi trong nhà, cùng lắm chạy ra ngõ ngó nghiêng những chiếc đèn ngôi sao nhiều màu treo trước cửa mấy nhà theo đạo. Nửa đêm chợt tỉnh giấc nghe tiếng chuông rộn rã và văng vẳng tiếng Thánh ca từ nhà thờ Hàm Long vọng lại… rồi ngủ thiếp đi trong cuộn tròn chăn ấm.
Năm 75 về Sài
Gòn, nó học lớp 12 tại trường Marie Curie. Lớp ban C khá đông, phần lớn là dân *trường Tây*, chỉ có mấy đứa *bắc kỳ mới* như nó (*bắc kỳ cũ* là 54). Nó chơi với nhiều bạn trong lớp, hầuu như không có sự phân biệt nào cả ngoài giọng
nói (phải nói luôn, nó bị*kỳ thị* khá nhiều vì cái giọng *bắc kỳ 75* của mình, sự kỳ thị ngay từ vài người trong gia đình, sau này là từ một số cấp trên. Sự kỳ thị này càng làm cho nó lỳ hơn quyết giữ giọng Hà Nội… xem sao J ).
Noel đầu tiên
các bạn mời nó đến nhà dự Party. Lần đầu tiên nó biết *chơi kiểu Mỹ* là mọi người chung tiền tổ chức tiệc Giáng sinh,
riêng nó được mời vì là bạn mới và bạn chung của cả nhóm (sau này nó biết thêm một lý do, lát nữa nói tới).
Nhà bạn là một villa nhỏ nằm khuất trong con hẻm đường Trương Tấn Bửu (bây giờ là đường Trần Huy Liệu). Khi nó đến ngôi nhà đã rực rỡ đèn màu, cây
thông treo những gói
quà nhỏ và những ngôi sao lấp lánh, một bàn tiệc nhỏ ở góc phòng
khách, bánh ngọt, trái cây, rượu nhẹ… Cha mẹ bạn đã đi dự tiệc ở nơi khác, dành ngôi nhà cho bạn tiếp khách, có chị bếp phục vụ. Bữa tiệc giản dị nhưng vui vẻ, nhiều người đưa bạn gái, bạn trai đến chung vui, rồi các bạn khiêu vũ rất đẹp. Nó không biết nhảy, không biết uống rượu nên chỉ ngồi ở một góc, nghe nhạc và ngắm mọi người… Thật sự nó thấy mình có phần lạc lõng ở đó.
Bạn đến bên
nó, hỏi nhỏ: H. thấy vui không? Hơi giật mình nó lúng túng trả lời: vui chứ, các bạn khiêu vũ đẹp quá… Bạn cười mắt lấp lánh sau cặp kính trắng *H. nhảy với mình nhen, dễ mà*… Nó ngượng: Không,
mình không biết nhảy đâu… Bạn ngồi xuống bên cạnh nó, chẳng nói gì, cũng im lặng…
Mọi người đã chuyển sang những điệu nhảy sôi nổi vui nhộn, tiếng cười nói ồn ào hơn, thêm nhièu người mới đến. Bạn chạy ra chạy vào tiếp khách nhưng không quên thỉnh thoảng nhìn về phía nó, mỉm cười.
Nhìn lại đã hơn 10 giờ, nó vẫy bạn lại và nói: mình
phải về đây… nhà
mình không cho đi chơi khuya
đâu… Ừ vậy để mình đưa H. về… Thôi không sao, mình về được mà, bạn ở nhà tiếp khách đi. Mình gửi lời chào các bạn nhé.
Ra đến cửa, bạn ngần ngừ như có điều gì muốn nói… Nó cũng thấy hơi áy náy phải sớm rời cuộc vui mà bạn bè đã nhiệt tình mời. Định xin lỗi bạn thì bạn nói: H. về nhé…
và… đừng quên mình… Rồi bạn vội vã quay vào nhà.
Sau Noel là nghỉ học kỳ, rồinghỉ tết Tây… Đầu học kỳ 2, đi học lại nó mới biết bạn đã đi xa. Tiệc Noel vừa rồi là buổi chia tay của bạn với riêng nó, vì
nhiều bạn đã cùng nhau ra đi chuyến ấy... Không
biết có bạn nào không đến
nơi?
Bao nhiêu năm rồi, mỗi lần đi
qua con hẻm nhỏ ấy nó vẫn luôn nhớ đến bạn, cậu trai có nụ cười thật hiền, ánh mắt lấp lánh sau cặp kính trắng, giọng Sài Gòn ấm áp...
Bạn còn nhớ Noel năm đó không, Huy ơi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét