Gặp bạn nơi xa
Khi đi làm visa
du lịch Mỹ tôi đã lường trước tình huống “nếu bà không được chấp
nhận cấp visa thì sao” – “Thì coi như tôi chưa có duyên được gặp
nước Mỹ”. Nhưng rồi mọi việc thuận tiện và nhanh chóng không ngờ.
Một chuyến đi không chờ đợi, thậm chí không tính trước,
nhưng may mắn đã đi.
Đến LAX lúc 15.30
nhưng xong các thủ tục đã
hơn
17g, băn khoăn vì hẹn bạn
đón
nên chắc bạn chờ khá
lâu. Lúc ra đến phòng
chờ
còn đang ngơ ngác tìm thì bạn đến gần: chị Hậu phải không? A, chào Giao.
Hai chị em thân thiết nắm tay nhau,
tôi
và Giao mới
biết
nhau và đây là lần đầu tiên gặp mặt. Giao
đưa tôi
về nhà Thúy Hà, một người bạn – của – bạn và cũng là bạn trên mạng
từ lâu của
tôi.
Ngay sáng hôm sau đã
có một buổi café welcome, các bạn gần như có mặt đông đủ nơi quán
Gypsy ở Little Sài
Gòn.
Bước tới không gian này tưởng như đang ở một tiệm nước nào đó ở SG
khoảng những năm
1975 –
1980.
Có gì đó như ngưng đọng ở đây: những giọng nói, ngôn từ, những gương
mặt… không xa lạ nhưng từ lâu rồi ít còn gặp ở Sài
Gòn,
kể cả một vài ánh mắt không mấy thiện cảm khi nghe thấy cái giọng
Bắc kỳ - 75 của tôi.
Bạn bè lần đầu gặp
nhau nhưng đã thấy thật gần gũi.
Thời tiết cũng như
lòng người. Mới mấy bữa trước còn lạnh, mưa gió sụt sùi, ngày mình
tới Cali sáng tối hơi se lạnh như ngày thì nắng ấm, người Cali còn
coi là nóng khi nhiệt độ ngoài trời khoảng 24
- 25 độ C.
Câu chuyện giữa những người bạn – trên - mạng giờ đây là bạn –
ngoài – đời cũng ấm áp như thế.
Tôi
đi qua đây chỉ có một
valy nhưng trong đó một nửa là sách mang theo tặng bạn. Sách của
mình, sách của vài tác giả nổi tiếng mà bạn thích. Rất vui là các
bạn thích món quà nho nhỏ này. Vui hơn là nhiều bạn đọc còn nhắn qua
facebook
mời café và… để ký tặng sách các bạn đã có (nhờ mua từ Việt
Nam).
Với một người viết hết sức nghiệp dư như
tôi
có lẽ đây là niềm vui và điều bất ngờ lớn. Điều bất ngờ thứ
hai là cuốn
truyện cực ngắn
“101 truyện
100 chữ” được nhiều người bên này biết đến,
do đọc
trên blog
của tôi và từ
việc một vài
tờ báo tại đây
trích in lại. Viết ngắn có lợi đấy chứ, khi mà những cái mẩu ngăn
ngắn của mình có thể len lỏi vào bất cứ khoảng thời gian rảnh rỗi
nào, vào bất kỳ khoảng không gian nhỏ bé nào trong tâm trí người
đọc, ở lại đó và cùng chia sẻ với nhau ý tưởng, câu chuyện cũng như
cảm xúc khi mình viết ra.
Còn chuyện gì mà
không nói đến trong những buổi café như vậy? Chuyện cũ quê nhà,
chuyện bạn bè chung, chuyện làm ăn, gia đình của bạn nơi đây, những
sinh hoạt văn hóa, những câu chuyện văn chương… Thấp thoáng sau tất
cả là nỗi lòng của những người nặng tình với đất nước, dù bây giờ
như tạm
coi là thuộc “bên này hay bên kia” hay không là bên nào cả. Có lẽ
vì vậy mà nói chuyện với nhau rất chân tình, thoải mái và thẳng
thắn. Gặp nhau ở ý tưởng nào cũng quý, mà chưa gần nhau, thậm chí
khác nhau về suy nghĩ nào cũng vẫn tôn trọng nhau, bởi mỗi người một
hoàn cảnh một quá khứ… Hình dung giống nhau
về
một tương lai
tốt đẹp hơn cho
đất nước mình,
đó mới là điều quan
trọng.
Nhưng có một điều mà
bạn bè “chúng khẩu đồng từ”
nói với tôi
là “chị trẻ hơn nhiều so với những tấm hình trên
facebook”.
A, với
một
phụ nữ U 60 điều đó hơn mọi liều thuốc bổ, nhờ vậy
tôi (sẽ) đủ sức rong chơi (và “đấu khẩu”) trong những ngày sắp
tới trên đất cờ hoa.
Một tuần ở quận Cam
Tháng Năm. Cali như đã bước vào mùa
hạ. Khắp nơi là hoa: phượng tím trên những con đường, hoa hồng trước
hiên nhà, trong vườn, muôn loài hoa khác rực rỡ trong công viên, ven
tường nhà, ở mỗi giao lộ. Và đúng với tên gọi “quận Cam”, có thể
nhìn thấy khắp nơi những cây cam trĩu quả vàng tươi … Chỉ một tuần ở
đây cũng đủ để cảm nhận cái không khí chuyển mùa làm người ta bâng
khuâng, dường như mình đang đánh mất gì đó không sao nhớ ra được.
Mất gì nhỉ? Thời gian, tất nhiên
rồi... mỗi ngày mỗi tuần mỗi tháng mỗi năm... thời gian là vô tận
nhưng với mỗi người, nó là hữu hạn, cái giới hạn cuối cùng ngày một
rõ ở phía tương lai. Nhưng chẳng phải ai cũng đủ tinh tế để hiểu
rằng, với mình với người, mọi cái cũng là hữu hạn. Sợi giây mong
manh giữa những con người dễ dàng bền chặt mà cũng dễ dàng biến mất,
đôi khi chỉ vì sự vô tình.
Ở quận Cam những ngày này đầy ắp
niềm vui nhưng sao trong đầu cứ lãng đãng giai điệu bài “Để quên con
tim”. Tôi từ biệt Cali với lời nhắn “ngày rời Cali có người đã để
lại chút nâu giòn ấm áp…”
Nước Mỹ, tháng Năm…
Tôi chưa bao giờ
nghĩ rằng sẽ có một ngày mình đến nước Mỹ chỉ để rong chơi, với tôi
điều đó chỉ là một mơ ước. Vậy mà, như người xưa đã nói, có duyên
thì sẽ gặp, và tôi đã gặp nước Mỹ lần đầu vào những ngày tháng
Năm.
Ba tuần ở nước Mỹ
trôi qua thật nhanh, tôi đã kịp đi đến một số thành phố lớn nhờ sự
sắp xếp đón tiếp chu đáo của bạn bè. Thật ra mục đích chuyến đi này
chưa và không phải là tham quan mà là “thăm dân” – gặp gỡ những người
bạn
facebook thân
quen đã lâu nhưng tôi chưa có dịp offline. Và tôi đã đạt được mục
đích thậm
chí còn vượt
cả mong đợi vì đã gặp được thêm nhiều người bạn khác, trong đó có
những người đã luôn tâm đắc chia sẻ với những trang viết của tôi.
Từ biệt nước Mỹ sau
ba tuần “chạy sô” từ Tây sang Đông rồi lại “khứ hồi” về Tây, chưa kể
tạt lên Bắc xuống Nam vài giờ xe chạy. Tôi sẽ nhớ mãi Quận Cam ấm áp
thân tình của những người bạn mới mà như thân quen tự thời thơ ấu,
nhớ mãi Boston bình yên một nỗi buồn dịu dàng sau sự cố đánh bom một
tháng trước, nhớ NewYork
hiện đại và sôi động đến choáng ngợp, nhớ nỗi cô đơn sợ hãi thoáng
qua khi một mình trong đêm trên chuyến xe bus đến Philadelphia, nhớ
mãi những khoảnh khắc ngắn ngủi đầy yêu thương ở
Washington
DC, nhớ mãi San
Francisco với chuyến rong chơi vui vẻ như không muốn dừng lại,
và không
thể quên sự
cố nhỏ ngày về để hiểu ra rằng mình rất may mắn khi có những người
bạn quý
mến mình đến
thế…
Từ biệt nước Mỹ, từ
biệt những ngày trời đẹp như ưu đãi người lần đầu đến đây, từ biệt
những con đường vun vút xe chạy, xa ngát xanh thẳm đưa tôi đến
những nơi cần đến. Từ biệt những người bạn, chúc các bạn của tôi
luôn bình an và hạnh phúc ở nơi mà họ đã tin tưởng lựa chọn là quê
hương.
Tháng Năm đã qua…Tôi
biết, một ngày gặp lại còn xa lắm…
Khoảng cách
Những ngày ở Mỹ, bất giác tôi hay tự
hỏi: nước Mỹ, thật ra, rộng hay hẹp? Một câu hỏi ngớ ngẩn, phải
không?
Có lần tôi đã chiêm nghiệm về tình
cảm giữa những con người, nó có thể mang người ta đến gần nhau hay
làm người ta xa nhau hơn, bất chấp mọi khoảng cách của không – thời
gian vật lý. Đó là “chiều thứ 3 của khoảng cách”. Khi đến nước Mỹ
điều này lại càng rõ ràng. Bạn hỏi: qua đây được bao lâu? – Ba tuần.
- Ít vậy, làm sao đi chơi hết được? – Nước Mỹ rộng thế, các bạn ở
đây cả đời còn chưa đi hết nữa là mình. Mấy tuần ở đó tôi đã đi
nhiều. Từ thành phố này đến thành phố khác là vượt qua vài múi giờ,
gọi điện thoại cho nhau phải nhớ xem tiểu bang đó bây giờ là đêm hay
ngày… mới thấy nước Mỹ thật rộng lớn. Nhờ những cuộc gọi, tin nhắn,
lịch trình những lần gặp gỡ với bạn bè đã làm cho tôi thấy nước Mỹ
thật gần gũi, ấm áp. Nửa vòng trái đất đến với nước Mỹ đâu có gì là
quá xa xôi?
Nhưng vào cái ngày từ biệt nước Mỹ,
tôi bỗng nhận ra giữa tôi và nước Mỹ còn có những khoảng cách rất
hẹp đến nỗi không thể len vào dù chỉ là một ý nghĩ. Khoảng hẹp này
khiến có lúc trái tim nghẹn lại… Mọi giấc mơ dù đẹp đến đâu rồi cũng
có lúc tan biến… Tôi từ biệt nước Mỹ như từ biệt một ảo mộng.
Nước Mỹ rộng hay hẹp với tôi giờ không còn quan trọng nữa.
Chuyến bay về dài theo những câu thơ
buồn của Olga Bergol “Tránh đừng đụng vào cây mùa lá rụng…”
(7.5.2013 – 27.5.2013)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét