NHỮNG MẢNH VỠ (29)

Một lần nằm mơ

“Một lần nằm mơ tôi thấy tôi qua đời”.

Linh hồn tôi lạc vào Vương quốc Chó thấy chuồng nào cũng đồ sộ đẹp đẽ. Bỗng gặp con Vàng yêu quý, nó rối rít mời tôi đến chuồng nhà nó. Bước vào phòng khách tôi thấy tấm hình của mình, dưới ghi “bà chủ - người kiểng Sài Gòn”.

Nhìn sang nhà hàng xóm của con Vàng thấy bảng đề “coi chừng, chuồng có người dữ”. Lạnh tóat cả người, giật mình tỉnh dậy ngơ ngác không biết đang ở xứ người hay xứ chó.

Nô tài có tội

Con gái sanh con đầu lòng. Bà ngoại lặn lội từ quê lên bế Cục cưng . Một hôm, hai Bà cháu vấp té – Bà u đầu, Cục cưng sứt trán… Các con về, đảo mắt một cái thấy ngay cái trán sứt của Cục cưng. Chúng lao tới thằng bé hốt hỏang như thể trời sụp trên đầu đất nứt dưới chân! Rồi chúng nhìn bà lạnh tanh hệt như Hòang hậu nhìn nô tỳ đang hai tay tự vả vào mặt, miệng lắp bắp “Nô tài có tội!”.

Lừa yêu

Hai con lừa gặp nhau trong thành phố. Chúng ước được là người để có thể yêu nhau. Chúa thương tình biến chúng thành người. Yêu nhau rồi chúng mới biết làm người đang yêu ko dễ chút nào, vì luôn làm khổ nhau và tự làm khổ mình. Các tông đồ cười nhạo “thật là ngu như lừa"! Không, Chúa nói giọng thương xót, chúng không ngu mà đúng là thân Lừa ưa nặng.

2 nhận xét:

NỖI ÁM ẢNH CỦA QUÁ KHỨ

  Trần Quốc Vượng   Nước Việt Nam ta hiện là một quốc gia kém phát triển về mọi mặt, vừa lạc hậu, vừa lạc điệu với một thế giới nhìn chung...