Và đâu đó cuối con đường…


Luôn luôn ám ảnh bởi những con đường, vắng, lặng...

... ngọn đèn đường chao nghiêng, đơn độc...

... mặt trời xuống thấp một màu đỏ cam, mãnh liệt...

... lá thu vàng nhẹ cuốn theo ngọn gió lang thang...

... vệt bánh xe trải dài giữa hai bờ tuyết trắng...

... không một bóng người không một cánh chim không một thóang mây...

... chỉ có những ý nghĩ như khách bộ hành mải miết từng bước đến cuối con đường...

Mà đâu là đầu, và đâu là cuối...?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

NỖI ÁM ẢNH CỦA QUÁ KHỨ

  Trần Quốc Vượng   Nước Việt Nam ta hiện là một quốc gia kém phát triển về mọi mặt, vừa lạc hậu, vừa lạc điệu với một thế giới nhìn chung...