Và đâu đó cuối con đường…


Luôn luôn ám ảnh bởi những con đường, vắng, lặng...

... ngọn đèn đường chao nghiêng, đơn độc...

... mặt trời xuống thấp một màu đỏ cam, mãnh liệt...

... lá thu vàng nhẹ cuốn theo ngọn gió lang thang...

... vệt bánh xe trải dài giữa hai bờ tuyết trắng...

... không một bóng người không một cánh chim không một thóang mây...

... chỉ có những ý nghĩ như khách bộ hành mải miết từng bước đến cuối con đường...

Mà đâu là đầu, và đâu là cuối...?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

TRAO TẶNG TÀI LIỆU HIỆN VẬT CỦA NSUT - ĐẠO DIỄN NGUYỄN NGỌC BẠCH

  Lời đầu tiên, thay mặt gia đình tôi xin trân trọng cám ơn Sở Văn hóa và Thể thao TPHCM, Hội Di sản văn hóa TPHCM, Bảo tàng TP.HCM đã nhiệt...