En - chi cho ngày đẹp giời (ơi)



Thêm một buổi sáng Sài Gòn tuyệt đẹp!

Se se lạnh, nhàn nhạt nắng, dìu dịu mây… trời như chiều lòng người đang thóang chút mong manh, cái mong manh của những điều tự hỏi.

Mấy bữa nay điện thọai gặp sự cố. Dường như nó cũng đến lúc quá tải vì phải phục vụ một người “lắm chuyện” như mình, bèn treo máy, không cho chủ nhân nó trả lời dù rõ ràng vẫn nhận được các cuộc gọi. Cái sự đình công này gây ra bao rắc rối! Có lúc có thể nhắn lại rằng: anh ơi/chị ơi, ABCD ơi, máy hư ko nghe được, làm ơn nhắn tin giùm nhé. Nhưng nếu là số máy cố định gọi đến thì Thôi rồi Lượm ơi, thế nào cũng nhận được một lô những lời trách móc khi phải dùng máy bàn gọi lại… thanh minh thanh nga, có người thông cảm, nhưng cũng có số máy khi gọi lại ko gặp người cần gặp, lòng canh cánh vì sự “bất lịch sự” của mình! (họp hành liên miên, không phải lúc nào cũng có thể trả lời ngay được!)

Đã thế, lại không sao chuyển được dữ liệu trong máy cũ sang máy mới, cũng chỉ vì nó vẫn tiếp tục đình công (hay là nó giống chủ nhân, đang bị ốm vì một lọai virus nào đó nhỉ?).

Và lại thêm sự cố: Xin lỗi, mất sim nên không nhớ số của ai đấy ạ? Thế là:

- Ôi bà chị iu qúi ui, em XYZ đây mà…. Và tiếp tục trò chuyện như bắp rang bơ…

- Gớm, người quan trọng có khác, chẳng thèm nhớ số ai cả!!! Và thế là màn thanh minh thanh nga lại tiếp diễn, nhưng rồi vẫn cười dzui dzẻ.

- Thế à, không nhớ anh/em/tui… là ai à? … Dạ vâng ạ, xin lỗi… Có khi được trả lời, có khi là sự im lặng, giận dỗi???

- Những lời nhắn chúc mừng năm mới, chúc một ngày vui, chủ nhân cái đt (tạm thời) khuyết tật vẫn nhắn lại, cám ơn, và kèm một câu xin lỗi… vui vẻ.

- Có lời nhắn ỡm ờ, sau khi nhận lời xin lỗi bèn hạ một câu: không phải là mất sim, mà là sắp mất một người thân!!! Ô, sao thế nhỉ? Chả lẽ vì sự cố đt mà một cái gì thân thiết lại dễ dàng mất đi đến thế ư???

- Và thiệt tình, có những tin nhắn không muốn trả lời, vì sẽ lại mang thêm cho mình, cho người gửi sự bận tâm mới… Cứ để mọi cái qua đi, nhé!

- Nhưng cũng có những tin nhắn gửi đi không có sự hồi âm. Hay là đt (và bạn) cũng đang gặp sự cố (như mình/ khác mình?!). Thế thì cứ chờ cho sự cố của bạn qua đi vậy.

……………

Trước đây vẫn rất cẩn thận, khi lưu một số đt vào máy liền ghi lại trong cuốn sổ nhỏ. Nhưng rồi một lần quên, nhiều lần quên, và lười, và ỉ i vào cái sự tiện lợi của máy móc… Phụ thuộc vào sự tiện lợi nào đó, sau một thời gian sẽ lộ ra cái sự bất tiện, khi mà sự phụ thuộc trở thành một thói quen! Vì vậy, thỉnh thỏang rất cần một sự cố, nho nhỏ thôi, để tự giật mình, ngửa mặt (lên giời) than rằng: Giời đã cho iem trí nhớ, sao còn cho iem cái đt làm chi???

A, thế mới biết, mọi cái đều mong manh lắm, mong manh như sợi tơ trời…

4 nhận xét:

  1. Hey, E được "tem" bài này rùi nhé! Ôi cái đoạn mở đầu của chị làm E nhớ Sài Gòn quá! Nhớ mỗi sáng E dậy và đi dạo 1 vòng quanh chợ Bến Thành, ngắm dòng người tất bật, nhớ cái không khí nhẹ bẫng như trong mơ ấy!
    "mọi cái điều đều mong manh lắm" - sao E thích câu này của chị thế!

    Trả lờiXóa
  2. Chị ơi, bây giờ có chương trình cho mình copy danh bạ từ điện thoại sang máy tính mà. Rất nhanh mà không sợ...mất :-P

    Trả lờiXóa
  3. Hello chị, em sang thăm nhà mới của chị đây. Nhà này ai design mà đẹp thế chị :)...em thích đọc những bài viết chị đăng trên báo Lao Động, đặc biệt có bài về đồ gốm đó. Chị nhớ cho em đọc ké những thông tin hay về khảo cổ nha. Em rất chi là thích tìm hiểu về thiên nhiên đất đá và những đồ khai quật xưa. Em có máu giang hồ phiêu lưu ký mà :)

    Trả lờiXóa
  4. @ Mẹ Cua & Bống: Uh chị phải làm ngay. Nhưng lâu lâu có sự cố thế này cũng hay... để nhận ra là mình không nên phụ thuộc vào một điều gì cả :)
    @ Lu: Hi em, ok, sẽ chia sẻ với em máu giang hồ phiêu lưu :D

    Trả lờiXóa

NỖI ÁM ẢNH CỦA QUÁ KHỨ

  Trần Quốc Vượng   Nước Việt Nam ta hiện là một quốc gia kém phát triển về mọi mặt, vừa lạc hậu, vừa lạc điệu với một thế giới nhìn chung...