Đà Lạt mùa vắng dã quỳ



Mọi năm tôi thường lên Đà Lạt vào khoảng tháng muời một. Lúc ấy là đầu mùa đông. Bước xuống sân bay Liên Khương, cùng với không khí se lạnh và đầy hương gió núi, đập vào mắt tôi đầu tiên bao giờ cũng là thảm dã quỳ rực lên trong nắng.

Dọc đường từ sân bay về thành phố Đà Lạt những vạt dã quỳ cứ hồn nhiên khoe sắc mặc cho bụi cuốn lên phủ đỏ hai bên đường… Đi đã nhiều nơi, chiêm ngưỡng nhiều loài hoa nhưng với tôi, chưa có loài hoa dại nào mang trong hình dáng mình vẻ trái ngược nhau đến thế: cây cứng cỏi thoáng những chiếc gai nhọn, kết thành từng vạt rậm rạp nhưng vẫn mềm mại uốn mình theo từng cơn gió lộng cao nguyên, trong nắng sớm mai hay trong buổi hoàng hôn màu vàng rực rỡ buộc người thờ ơ nhất đi qua cũng phải ngắm nhìn nhưng từng bông hoa vẫn e ấp này cánh này nhị, duyên dáng nổi bật trên nền lá xanh ngăn ngắt… Dã quỳ giống như một thiếu phụ từng trải mà vẫn vô cùng quyến rũ vì tâm hồn thanh sạch và tình yêu nồng nàn thơ trẻ… dù không phải ai đến với nàng cũng hiểu và yêu nàng vì điều đó…

Năm nay lên Đà Lạt khi mùa dã quỳ đã qua mà trời đêm vẫn vừa đủ lạnh cho những đôi lứa đi bên nhau nép sát vào nhau… Không có dã quỳ dường như Đà Lạt xa lạ hơn, tôi như cô đơn hơn khi ngồi cà phê một mình nơi quán nhỏ đầu con dốc dài đi xuống thung lũng mờ sương vắng những đốm vàng ấm áp… Vào mùa này dã quỳ chỉ có ở một nơi xa lắm… Đã lâu rồi, hình như cũng vào một buổi tối se lạnh như thế này, có người đã hẹn sẽ cùng tôi lên Ba Vì ngắm dã quỳ nở vào mùa hè chứ không phải vào đầu đông như ở Đà Lạt… Nhưng rồi với tôi, lời hẹn ấy mãi mãi chỉ là hẹn ước…

Ở Đà Lạt thú nhất là ngồi quán cà phê.
Quán cà phê ở đây có thể gặp trên mọi đường phố, là ngôi nhà lầu đồ sộ ven đường hay là sân vườn ngôi biệt thự nằm sâu trong con đường nhỏ quanh co. Lớn hay nhỏ, sang trọng hay bình dân, phong cách trang trí thể hiện cá tính nghệ sĩ hay đậm nét trẻ trung sinh viên… những quán cà phê như vậy là nơi ta có thể ngồi vào bất cứ thời điểm nào trong ngày, một mình, từng đôi hay cùng bạn bè, bên ly cà phê thơm nồng, ly trà gừng thơm dịu mà ngắm nhìn những thiếu nữ tóc buông dài, áo len màu tím, màu xanh khoác ngoài áo dài trắng, ôm cặp sách thong thả đến trường mỗi buổi sớm mai hay trở về nhà vào mỗi hoàng hôn.

Trong một quán cà phê như thế bất ngờ lần này tôi gặp lại một người bạn cũ.
Khi tôi bước vào, nơi góc quán có một nhóm người đang trò chuyện vui vẻ. Có vẻ như câu chuyện xoay quanh văn chương thơ phú. Vốn là khách quen, tôi lẳng lặng đến chiếc bàn nhỏ “của mình” sát ô cửa sổ rồi ngồi xuống và giở tờ tạp chí ra đọc. Vài gương mặt tò mò ngoái nhìn (ở Đà Lạt phụ nữ ngồi cà phê một mình là điều hơi lạ?). Đón ly cà phê từ tay cô bé phục vụ, chưa kịp đặt xuống bàn bỗng giật mình bởi một giọng nói hồi hộp: H. phải không, saoem lại ở đây…?

Phút chốc ngạc nhiên nhưng tôi nhận ngay ra anh.
Ngày ấy, tôi và anh cùng học với nhau chỉ một năm cuối cùng của trường trung học. Khi tôi vừa kịp quen với thành phố phương Nam ấm áp và sôi động thì anh đã cùng gia đình ra đi, đến một nơi cách xa nửa vòng trái đất. Nhiều năm sau tình cờ công việc làm chúng tôi biết nhau, rồi liên lạc thường xuyên hơn khi nhận ra là “đồng môn” thủa nào. Biết bao lần anh mail cho tôi, nói đủ thứ chuyện nhưng chưa một lần anh nói đến chuyện về quê, thậm chí cả khi tôi “rủ rê”: về chơi đi, bạn bè gặp nhau vẫn nhắc anh luôn đấy… Anh vẫn im lặng và lảng sang chuyện khác. Vì sao, tôi cũng không biết nữa… Thời gian sau này khi công việc đã kết thúc, tôi và anh ít liên lạc với nhau hơn. Công việc mới lại đến và cuốn tôi đi, trong nhịp sống bận rộn những mối liên hệ qua NET tưởng như bền chặt bỗng hóa mỏng manh, rồi thường mất hút tưởng như chưa từng bao giờ tồn tại…

Giây phút đầu tiên nói chuyện với nhau, cả tôi và anh đều không tránh khỏi ngỡ ngàng. Tôi, vì chưa quen với giọng nói hơi “cứng” của một người đã lâu ít dùng tiếng Việt. Còn anh, hơi ngạc nhiên với một chút gì như là trách cứ: đã ba mươi năm mà em vẫn không nói tiếng Sài Gòn được ư?!

Nhưng chính câu hỏi này đã làm chúng tôi bật cười vui vẻ. Hồi đó, anh và tôi thường “cạnh tranh” với nhau trong tất cả các môn học. Anh rất giòi ngoại ngữ vì là “dân trường Tây” từ nhỏ nên thường vượt qua tôi về môn này. Mặc dù cả hai đều học hành rất “tài tử” chứ không phải là kiểu người chuyên cần chăm chỉ, lại cùng hay làm thơ viết văn… nghiệp dư báo tường nhưng anh luôn tỏ thái độ không thích tôi , chỉ vì giọng nói “rặt Bắc kỳ” của tôi! Có lần anh nhái giọng chọc quê một cách đầy ác ý, làm tôi tức đến phát khóc khi tôi nói một điều gì đó bằng giọng Bắc mà bạn bè không hiểu… Từ đó trước mặt anh tôi bỗng e dè ít nói hơn, nhưng nếu nói thì cố ý dùng toàn tiếng “Hà Nội chuẩn” để chọc tức anh, dù tôi đã có thể nói giọng Nam bộ một cách dễ dàng. Vài lần như vậy dường như cũng đủ để anh hiểu sự bướng bỉnh của tôi và sự… vô lý của mình nên lúc ra đi, qua người bạn thân anh gửi đến tôi lời chào tạm biệt “cô nhỏ Bắc kỳ dễ…ghét”.

Bao năm trôi qua nhưng dường như anh không thay đổi mấy… Anh cũng nhận xét về tôi như vậy. Có lẽ mối liên hệ từ mấy năm trước đây đã mang lại cho chúng tôi cảm giác đó? Được biết anh về Sài Gòn để lo thủ tục cho một dự án đầu tư về công nghệ thông tin. Công việc tạm ổn, trước khi quay về bên đó anh lên Đà Lạt nghỉ ngơi mấy bữa, cũng để gặp gỡ một số bạn bè bàn việc sẽ triển khai một dự án khác trên này. Anh nói, gần một tháng ở Sài Gòn nhưng anh không thể liên lạc với tôi vì e-mail cũ tôi đã không còn sử dụng. Qua vài người bạn anh biết tôi đã có một công việc mới, hình như cũng đi công tác thường xuyên và ít ở Sài Gòn… Hỏi thăm nhau về gia đình, anh hóm hỉnh Sao, con gái em có nói giọng Bắc kỳ như em không? Dạ không, nó nói rặt giọng Sài Gòn anh ơi. Còn con trai anh thì sao? Ừ, anh sợ nó không quen nên rèn dữ lắm, giờ thì nó nói tiếng Việt cũng khá, nhưng chắc không bằng… ba nó đâu! Đấy, ba mươi năm nói tiếng Tây nhưng anh có quên tiếng Việt được đâu, huống chi em ở đây, giọng Nam hay Bắc thì cũng là tiếng Việt mình, phải không anh…

Từ ô cửa nhỏ nhìn xuống thung lũng trải dài ngút ngát dưới ánh nắng vàng như mật ngày chớm hè, tôi chợt nhận ra Đà Lạt trong một màu sắc mới: màu tím tươi thắm của dàn bông giấy bên hàng rào ngôi biệt thự cổ, thấp thoáng đây đó bông bằng lăng tím e ấp dịu dàng, và hàng phượng ven đường những chùm hoa ngơ ngác tím… Tiết trời Đà Lạt làm cho sắc tím nơi đây thật lạ, như sắc tím đôi mắt thiếu nữ trong lần hò hẹn đầu tiên…

Mùa này Đà Lạt không có dã quỳ…

(Đăng Tạp chí Người Đô Thị ngày 25/5/2010)

26 nhận xét:

  1. Đẹp lắm! Nơi chốn đẹp, cảnh đẹp, một cuộc gặp gỡ tình cờ thật đẹp và nhất là khung cảnh của Đà Lạt không có hoa dã quỳ.
    "Sắc tím đôi mắt thiếu nữ trong lần hò hẹn đầu tiên". Đọc xong, tiếc là mình không còn dịp để kiểm chứng nữa. Hay quá!

    Trả lờiXóa
  2. @ Đăng NĐT ngày 25/3/2010 ạ, sao ko edit được? Bài này viết lâu lắm rồi, bỏ trên mạng, nhiều bạn lấy về nhà mình đổi tên tùm lum :D
    @ A Thuy: Hi, chưa hết dịp đâu, lạc quan chứ ạ :)

    Trả lờiXóa
  3. Ồi, lãng mạn quớ chị ơi :-D

    Trả lờiXóa
  4. - Muốn edit thì chị rê con trỏ vào dòng "Được đăng bởi haukhaoco vào lúc 16:09", nhấn vào biểu tượng cái bút chì đó, nó sẽ cho phép chỉnh sửa.
    - Tưởng nói về Đà Lạt, quanh đi quẩn lại vẫn là chuyện Hà Nội nhỉ? Em không thích Đà Lạt. Thế mới lạ.

    Trả lờiXóa
  5. @VMC: có tâm hồn ăn uống như vậy thì làm sao mờ thích ĐÀ lạt được :-D

    Trả lờiXóa
  6. @ VMC: Đã làm như vậy, nhưng chắc do mạng chập chờn nên ko được.
    - Chị cũng chỉ thích dã quỳ chứ ko thích Đà Lạt lắm. Tháng 11, 12 Dã quỳ trên đường lên Tây Nguyên đẹp kinh khủng. Lúc nào hội mình có 1 chuyến đi được nhỉ.

    Trả lờiXóa
  7. Ôi chị ơi em rất thích Đà lạt, kể cả trước khi đọc entry của chị, nhưng "Dã quỳ giống như một thiếu phụ từng trải mà vẫn vô cùng quyến rũ vì tâm hồn thanh sạch và tình yêu nồng nàn thơ trẻ..." thì làm em bắt đầu yêu dã quỳ. Cảm ơn chị cho em yêu thêm một loài hoa.

    Trả lờiXóa
  8. À vâng chị ơi đúng rồi, chị hô mọi người sắp xếp vác ba lô đi offline xa đi chị. Em sẽ giơ tay liền ngay. Nghe đã thích rồi :)

    Trả lờiXóa
  9. Chị viết bài này hay lắm nhé. Ngày xưa em đọc em rất thích cái không khí cinema với lại cái không khí nhạc Trịnh ở bài này, hình như thế, chị ạ.

    Trả lờiXóa
  10. Hậu Khảo Cổ: Hết thật rồi Hậu ạ!

    Trả lờiXóa
  11. Lana: Em thích Đà Lạt phải không? Anh tặng em 3 tối, Resort 4 sao nhé! Em có thể rủ ai đi thì tùy.

    Trả lờiXóa
  12. Oài, cả nhà nghe kìa: "Anh tặng em 3 tối"!!!

    Trả lờiXóa
  13. @ A Thuy & Lana: "Em có thể rủ ai đi thì tùy" - Ui, nghe thế thì làm sao mà rủ "ai" cho được :)

    Trả lờiXóa
  14. Thích giọng văn của chị!

    Trả lờiXóa
  15. @Anh Thụy: Ha ha... anh thiên vị chị Lana quớ. Cơ mờ, bàn dân thiên hạ bit hết cả thế nài thì khó cho chị ấy lém ...hè hè...

    Trả lờiXóa
  16. Cả nhà: Ôi mọi người đừng lo. Lana đang sung sướng âm ỉ vì cái món quà được tặng này đây. Ít nhất là mừng được quà đã. Tận hưởng thế nào tính tiếp sau.
    ???
    Chị Hậu với Titi lo khó gì nhỉ? Lana rủ được ai thì cứ vào Dalat nghỉ 4 sao 3 đêm, gửi bill ra bác Thụy Dolphil, dễ mà. Thay vì lo lắng giùm mọi người nhanh nhanh mách nước cho Lana làm sao tìm đối tác đi cùng đi.
    Anh Thụy ơi em cảm ơn anh nhé. Cảm động quá đi mất. Anh cho em hỏi cái món quà này để dành được đúng không anh?

    Trả lờiXóa
  17. Giọng nói của chị Hậu có lai Sài Gòng ko chị? em thích nghe giọng bắc lai nam, nghe hay hay.

    Anh Thụy có lòng thì Lana đừng từ chối làm gì. Ba chị em nhà Lana vác balô lên Đà Lạt du hí đi.

    Trả lờiXóa
  18. Chị lana hong chê giai nhí nhà em thì rủ hắn đi cùng. Em xách giỏ theo hắn nâng khăn sửa túi những lúc cần thiết thoai :-P

    Trả lờiXóa
  19. @ Lu: đặc giọng HN (75) chả lai tẹo nào. Tuy nhiên dùng nhiều từ Sài Gòn :)
    @ Lana: anh Thụy có lòng Lana có bụng còn tất cả chúng ta có... miệng. Ăn theo đê :))

    Trả lờiXóa
  20. Ý tưởng của chị Hậu quá tuyệt. Ăn theo đê! ăn theo đê! Ai đi Đà lạt có phòng resort 4 sao giơ tay nào. 3 đêm hẳn hoi nhé. Nhưng (unfortunately) là chỉ có 1 phòng, sẽ là ngủ tập thể. Hay là khỏi ngủ, hát uống rượu làm thơ và đánh bài thôi nhỉ?
    :))

    Trả lờiXóa
  21. Sao hồi trước Tết chị Hậu không làm blog này đi, sao không ủn bài này lên, để lúc đó Lana kêu lên thích ĐL quá, để bac Thụy tặng liền 3 tối, để em cũng ở đó, em có thể giữ giai nhí nhà chị Ti, hai chú cháu chơi đá banh, để hai chị đi tâm sự về bọn giai lớn, hehe :-)

    Trả lờiXóa
  22. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  23. @Gấu: Trước tết bọn chị chưa được gặp chị Hậu, ngọc vẫn còn trong đá :)
    @Titi: Em ơi thế là chỉ cần cái ẻn thơ mộng này về Đà lạt và món quà tuyệt chiêu của anh T. là chúng ta đã có thể rủ Gấu đi cùng chưa cần xin phép Gấu's đại gia. hí hí. Tất nhiên là chị em mình vô cùng hân hạnh mời Gấu cùng share món quà chứ nhỉ?

    Trả lờiXóa
  24. Đi Nha Trang đi các chị ơi.
    Đà Lạt không hợp cho đi nhóm. Dù vậy em vẫn cổ vũ cho chương trình ăn chơi bất tận của các chị nhé!

    Trả lờiXóa
  25. @ nguoilavuaden: bật mí nè, một số tạp bút của chị được bạn bè "trấn" để làm kịch bản hoặc lời bình phim tài liệu đấy :)
    @ Gấu: không có gì là muộn cả em ui :D

    Trả lờiXóa
  26. @Gấu: Oài, nhét ngay cái thân xương xẩu của em vào vali ròi gửi chuyển phát nhanh về Đà lạt. Trước khi gửi, nhớ nhắn đại gia Bí bí bao phí chuyển phát vali ngót 100 kí nhé :-D

    Trả lờiXóa

NỖI ÁM ẢNH CỦA QUÁ KHỨ

  Trần Quốc Vượng   Nước Việt Nam ta hiện là một quốc gia kém phát triển về mọi mặt, vừa lạc hậu, vừa lạc điệu với một thế giới nhìn chung...