Ký ức mùa thu


Về lại phố xưa…

Tôi trở về Hà Nội. Một chuyến đi vì công việc như mọi lần, và cũng như mọi lần, không chỉ là vì công việc. Những ngày nóng bức đã qua, ngày tôi đi HN dịu mát như một ngày thu... Trưa hanh hao, uống bia hơi Hà Nội thật thích. Bạn về Sài Gòn rồi còn nhớ cái mát lạnh của cốc bia như có cả hơi gió từ hồ Ngọc Khánh?
Chiều sụp tối, gió len lỏi trên đường phố vẫn nườm nượp người và xe…
Ư thôi, vài ngày sẽ qua, lại về với Sài Gòn nắng gió, về với cà phê bông giấy mỗi chiều tư lự ngắm xe qua và người đi mất. Và sẽ nhớ, một tối nào đó, bạn bên tôi, tưởng như có thể đi mãi như thế, không có nơi đến không có điểm dừng không có cả đèn đỏ ngăn bước chân ngập ngừng trong chốc lát…
Lần này tiễn tôi đi Hà Nội ngập tràn màu tím: hòang hôn ngày đầu hè tím nhạt bãi ven sông, những con đường rợp bằng lăng tím biếc, tiếng ve ran tím sẫm trên những vòm cao… Cảm giác một mình khi ra đi cũng là một sắc tím, trong veo, như nước. Sắc tím ấy pha vào đâu thì làm độ tím nơi ấy nhạt nhòa đi, nhưng với thời gian sẽ bền màu hơn.
Ngày tôi chia xa Hà Nội không nhiều sắc tím như bây giờ…

Bao lần trở về

Bao lần trở về, mình đã muốn cùng bạn lang thang chợ hoa Nhật Tân vào lúc rạng ngày đang sáng, để cùng ngắm những cành hoa đủ màu đủ sắc còn đẫm sương đêm, nồng nàn hương thơm...

Bao lần trở về mình đã muốn cùng bạn chầm chầm theo sau gánh hàng hoa, chỉ vì màu vàng đến nao lòng của cúc mùa thu phía sau tấm lưng ong cần mẫn của những người chị người cô đang âm thầm làm đẹp cho thành phố...
Bao lần trở về, mình đã muốn cùng bạn lang thang nơi phố nhỏ thoang thoảng hương ngâu. Một ngọn đèn in hình những bông hoa loa kèn nghiêng đầu duyên dáng sau ô cửa nhỏ khuất tấm rèm lay nhẹ ...
Bao lần trở về mình đã muốn cùng bạn lang thang làng nhỏ ven đê, chợt một hồ sen hiện ra, búp sen nụ sen ấp e, trinh bạch...
Bao lần trở về là bao lần mình mong muốn... cũng là bao lần mình lại một mình như thế...Bạn có biết không...

Ngày chớm thu...
Bạn bảo: ra Hà Nội có gì vui kể cho bạn nghe với. Bạn còn hỏi: lần này ở đâu, Hà Nội cũ hay mới?Hà Nội với tôi bao giờ cũng là Hà Nội của ngày xưa cũ, một Hà Nội dịu dàng sáng chớm gió heo may, một Hà Nội nhẹ nhàng chiều những con đường lá rụng, một Hà Nội của tuổi 17 ngày chia xa... một Hà Nội của tuổi thơ không bao giờ trở lại…
Có lẽ vì vậy mỗi lần trở về Hà Nội tôi thường chỉ loanh quanh những nơi quen thuộc. Đôi khi cũng có cảm giác quá quen thuộc, cần biết thêm cái gì đó mới mẻ hơn. Nhưng quán tính của ký ức vẫn đủ sức mạnh níu kéo bước chân... Vả lại, một Hà Nội mới cũng chẳng có gì khác nơi tôi đang sống. Vậy thì tại sao lại cần phải biết thêm điều không lạ đó?
Còn Hà Nội mở rộng ư? Với tôi, mãi mãi vẫn là Xứ Đoài với những kỷ niệm thời ấu thơ cô đơn... Mà thật ra, Hà Nội mở rộng còn cả một phần của Hòa Bình miền tây bắc nữa... Nơi ấy cũng có nhiều điều đáng nói...
Thế đấy, bạn có muốn về Hà Nội với tôi không...?

13 nhận xét:

  1. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  2. Vừa nhận được một món quà tuyệt vời, từ Hà Nội...

    Trả lờiXóa
  3. Tình cờ được đọc bài viết của chị về Hà Nội. Rất thích.
    Hà Nội còn rất nhiều say mê nữa...

    Trả lờiXóa
  4. @HKC: Chị nắm kỹ thuật nhanh quá.
    @Đỗ: Nếu a yêu Hà Nội, thì năng vào blog này. Tác giả là một người cực kỳ yêu HN đó.

    Trả lờiXóa
  5. 1. "lại về với Sài Gòn nắng gió, về với cà phê bông giấy mỗi chiều tư lự ngắm xe qua và người đi mất"

    là cái quán bông giấy, hay là cái hành lang văn phòng có bông giấy - nơi chị mời em ly trà mạn vậy chị ôi?

    2. Cái khúc kết luận của chị không đúng đường lối lắm! Bây giờ phải yêu cả mới nữa. Đã mới là lạ, đương nhiên không thể hỏi thế này: "Vậy thì tại sao lại cần phải biết thêm điều không lạ đó?".

    Bây giờ chị nên tập nhớ về những ngày tắc đường, khói bụi mù mịt, những quán ăn xập xệ, giấy chùi vứt trắng lốp, nền nhà đen thùi lùi, bà chủ quán thì chửi gay gắt nhân viên, nhân viên thì nhăn nhó, quẳng cái rổ rau lên bàn trước mặt khách, đi ra đường lớ ngớ sẽ bị chửi là đồ điên, đồ ngu, mắt mở thao láo mà vẫn bị chửi là mắt mù à... Abcd.

    Yêu HN của chị gái em vẫn là tình yêu sang cả và hoài cổ, và bảo thủ nữa. Nếu chị đã yêu 1 người thực sự, thì khi họ xấu xí đi, cũng phải ráng mà yêu chứ lị :-)

    Trả lờiXóa
  6. @ Gấuxx: Khi nào em về SG sẽ đưa ra cafe bông giấy :D
    Khi đã yêu thì xa rồi, chia tay rồi chị vẫn luôn nhớ về những điều đáng yêu thôi :)

    Trả lờiXóa
  7. Càphê Bông giấy có gì mà hay thế nhỉ? Càphê ngon? Khung cảnh đẹp?

    Trả lờiXóa
  8. @ VMC: chỉ là nơi ngồi quen thuộc hơn 20 năm, vỉa hè có dàn bông giấy che nghiêng, và những người bạn.
    - Nhà mới, dường như vẫn còn có gì lạ lẫm... :)

    Trả lờiXóa
  9. Úi, thấy chị ở blogspot mừng quá hà :-)
    Yêu ai, cái gì mà phải ở xa ai, cái đó thì tình yêu thường quay quắt lắm nhé. Hic
    @Gấu: yêu ai yêu cả đường đi lối về. Cơ mà, có đối tượng "to lớn" vừa che cả người đó, vừa che cả đường đi mất ròi thì sao đây :-D

    Trả lờiXóa
  10. Ti à, chị đi đâu cả ngày nay vậy? Cánh mình nên rủ nhau xí xớn nhà chị Hậu nhiều tí cho vui đi, mừng nàng có nhà mới.

    Có thể mình lại lấy chỗ này ủn qua ủn lại cho nhau, mà chả liên quan (mấy) đến bài viết, hè hè. Ví dụ như trả lời câu của chị: theo em quan sát thì 1 người nhìn đường là đủ roài, người kia có thể được kênh lên vai, lên cổ abcd... Nếu có 1 bên to lớn thì càng tốt ạ :-D

    Trả lờiXóa
  11. hừm hừm...nếu kênh lên vai mà đến lúc mỏi quá thì sao? Hoặc có người chê sao mà nịnh đầm quá thì sao? Có hất người kia đánh toẹt xuống đất hong? Có ngượng ngùng vì bị chê bai hong? Hờ hờ...:-D

    Trả lờiXóa
  12. Đây Lana đi Thái Nguyên cả ngày về là vào đây ngay đây, vì biết chỗ này thế nào cũng rộn ràng. hihi.
    Phát hiện ra một điều Gấu đã được ngồi cà phê, ý quên trà mạn với chị Hậu ở SG. Đất nước VN mình nhỏ thật nhỉ?

    Trả lờiXóa
  13. @ Chào mừng các bạn thân mến, cứ vào đây Tám nhé, chủ nhà rất vui và luôn chờ đón :D
    @ Titi: "đối tượng to lớn"... ừmmm, nghe wen wen nhỉ :). Không sao, đã ở sau 1 người như thế thì sẽ yên tâm "đi đến cùng giời cuối đất" - eo, sến như con sên :))
    @ Lana: chàng Gấu từ UC về SG ghé chỗ chị mà. Chị cũng bất ngờ khi biết gấu cùng nhóm này. Thế giới ảo mà không ảo, phải ko :)

    Trả lờiXóa

NỖI ÁM ẢNH CỦA QUÁ KHỨ

  Trần Quốc Vượng   Nước Việt Nam ta hiện là một quốc gia kém phát triển về mọi mặt, vừa lạc hậu, vừa lạc điệu với một thế giới nhìn chung...