1. Những cây cầu
Tình cờ cô nhìn thấy tấm
hình chụp gia đình anh ở nơi anh đang sống. Trong hình anh đứng bên người vợ
xinh đẹp, phía trước là câu con trai nhỏ hai tay nắm tay ba mẹ. Hai người không
đứng sát vào nhau, chỉ có mái đầu của người vợ hơi nghiêng gần như chạm
vào bờ vai vững chãi của anh, tin cậy và âu yếm.
Trên cao là bầu trời xanh, phía
sau hai người xa xa là dòng sông uốn quanh và những cây cầu nhiều hình
dáng. Chỉ một dòng sông chảy ngang đã làm cho thành phố đẹp lên rất nhiều bởi
hàng trăm chiếc cầu nối liền khi là những con đường, khi là thảm cỏ, cánh rừng,
khi là ngọn đồi, dốc núi… Nơi đây được gọi là “Thành phố của những cây cầu”,
nhiều lần anh đã kể với cô như thế.
Cô quen anh từ một người bạn
nhưng họ nhanh chóng thân nhau vì có chung nhiều điều quan tâm, suy nghĩ. Giữa
họ có biết bao chuyện “trên trời dưới đất” và trong những cuộc trò chuyện không
dứt của anh và cô bao giờ cũng có câu “Ừ khi nào em qua đây”… Câu nói có
khi là đùa bỡn, khi lại như lời hứa hẹn, nỗi ước ao, cũng có khi như một lời
xin lỗi… Tự nhận mình là những người “mơ hoang chuyên nghiệp” nhưng cả anh và
cô đều biết, chuyện đó, lúc này, với họ như là một điều không tưởng. Không phải
vì tiền bạc, không phải vì thời gian, những thứ thủ tục hồi nào khó khăn rắc rối
giờ đây cũng không còn là trở ngại, mà vì, như một câu hỏi lặng thầm luôn vang
lên giữa hai người “gặp nhau… rồi sao nữa…?”
Thời gian trôi đi. Những câu chuyện
không dứt rồi cũng ngắn dần. Giấc mơ “về nơi xa lắm” luôn khép lại trước khi được
thốt thành lời.Có khi năm bữa nửa tháng gặp nhau trên mạng, họ trò chuyện như vẫn
gặp mỗi ngày. Giữa câu chuyện vô thưởng vô phạt luôn là những dấu lặng kéo dài,
bởi vì còn đó niềm khát khao nỗi trông đợi sự dằn vặt… “gặp nhau… rồi sao
nữa?!”
Anh vẫn ở xa tít tắp với những dự
án những công trình. Cô vẫn mỗi ngày lu bu họp hành công việc. Khoảng thời gian
lệch nhau nửa ngày sáng tối bỗng là bức tường thành ngăn cách hữu hiệu. Mỗi
ngày khi mở trang facebook của mình cô cố gắng nén lại để không ném lên
câu status* “có những buổi chiều sao quá dài như thế”. Chỉ cần
nhìn thấy cái chấm sáng nhỏ nhoi bên cạnh tên cô trong danh sách bạn bè là anh
cảm thấy bình yên, rằng cô vẫn còn đó, thật gần anh dù chỉ là trên không gian ảo.
Rồi cô có dịp đến thành phố của
anh. Một ngày trời cũng xanh như thế, một mình cô đi lên ngọn đồi cao, đứng ở
nơi anh đã chụp tấm hình ấy, nhìn xuống dòng sông và những cây cầu… tất cả nhòe
đi. Cô biết, không cây cầu nào có thể đưa cô đến bên bờ vai vững chãi của anh,
bởi vì giữa họ không phải là một dòng sông, bởi vì bên anh luôn có một người hướng
về anh đầy tin cậy và âu yếm. Người ấy cũng là phụ nữ, như cô…
Lặng lẽ bên bờ hai hàng cây nối
những cây cầu. Và dưới kia dòng sông vẫn miên man chảy.
2. Đón và đưa tiễn
Cô ra phi trường đón một người, chuyến bay của anh sẽ
đến vào lúc nửa đêm.
Từ chập tối, đi làm về cô vội vàng ăn gói mỳ, rồi mở
máy tranh thủ xem có email không. Vừa lướt qua những tài liệu được gửi đến cô vừa
nhìn đồng hồ dù khách sạn cô ở cách sân bay chỉ nửa giờ xe taxi. Khi còn gần
hai tiếng nữa, cô tắm và mặc một chiếc váy màu xanh. Trên đường ra sân bay cô mới
nhận ra chiếc váy này cô đã mặc và chụp hình gửi cho anh vài ngày trước khi anh
đi. Càng hay, anh có thể nhận ngay ra mình, cô mỉm cười.
Các chuyến bay từ nửa vòng trái đất thường đến vào giờ
này, khi thành phố bắt đầu vắng lặng thì sân bay lại tấp nập. Bảng đèn nhấp
nháy báo hiệu các chuyến đến liên tục nhưng chưa hiện số hiệu chuyến bay của
anh. Lơ đãng giở tờ tạp chí ra xem, lại nhìn đồng hồ… rồi tự cười mình “làm như
là con nít mới lớn…”. Rồi chuyến bay của anh cũng hạ cánh. Dòng người đổ ra
quanh băng chuyền nhận đồ đạc rồi đi ra… mãi vẫn chưa thấy anh. Hay là anh qua
rồi mà không nhận ra mình? Rùng mình vì ý nghĩ vừa thóang qua thì cô nhìn thấy
anh. Anh cũng nhận ra cô, tay kéo valy tay kia giữ cái ba lô trên vai, sải những
bước dài đi về phía cô.
Sau này mỗi khi nhớ anh hình ảnh này lại trở về, cảm
giác quen thuộc gần gũi đến nao lòng…
Thời gian qua
nhanh. Ngày chia tay. Lần này anh đưa cô đi nhưng vào lúc trời rạng sáng. Dường
như cả đêm đó cô không ngủ, vậy mà khi anh lay nhẹ vai cô, cô vẫn giật mình thảng
thốt.
Ngồi trên xe
taxi cô chỉ mong quãng đường ra sân bay dài hơn chút nữa. Nhà ga vẫn đông như mọi
ngày.Họ đứng bên nhau, im lặng, thỉnh thỏang cô tìm ánh mắt anh.Hình như anh
không nhận ra cô trong chiếc váy xanh ngày đi đón anh. Ở cổng an ninh sau cái
ôm vội vã anh quay đi, vẫn những bước sải dài… Cô ngóai nhìn lưng áo trắng của
anh khuất dần sau bao nhiêu gương mặt.
Có một điều
cô định nói với anh mà cứ quên mất: Đã bao nhiêu chuyến đi và về nhưng đây là lần
đầu cô có một người thân yêu để được đón và đưa tiễn.
Mà bây giờ có
lẽ không cần nói nữa.
3. Mười năm
Không hiểu sao trong
những câu chuyện về tình yêu dang dở, những bài hát về sự chia ly hay có lời hẹn
ước “Mười năm…”. Mười năm - khoảng thời gian không hề ngắn của một đời người,
nhất là khi người ta đã ở vào tuổi trung niên (mà hình như ở tuổi này người ta
mới hứa/ hẹn như thế, chứ nếu còn trẻ thì người ta sẽ hành xử khác?)
Sài Gòn rộng đến độ
Mười năm ta xa nhau
Chưa một lần gặp em tình cờ trên phố*
Mười năm ta xa nhau
Chưa một lần gặp em tình cờ trên phố*
Chia tay nhau lần cuối,
anh ôm cô và nói, “có lẽ mười năm nữa ta mới gặp nhau, anh không còn lý do gì để
về lại quê hương”. Lúc đó cô chỉ cười và trả lời “ừ, nếu có gặp nhau chắc là sẽ
ở đâu đó ngoài quê mình. Bạn tạo điều kiện để mình đi chơi chăng?”. Anh cười gượng
gạo. Không biết anh có hiểu lời nói giỡn của cô đang che dấu một sự thất vọng
cùng cực, cô biết, mười năm nữa với cô - bây - giờ có nghĩa là không - bao - giờ!
Mười năm trước anh và
cô chưa hề biết nhau, và mười năm sau nữa, anh và cô sẽ trở thành những người
xa lạ. Trong cái thế giới đang thay đổi nhanh đến chóng mặt, cả tình cảm và những
mối quan hệ của con người, thời gian của mỗi người chỉ tính bằng từng ngày từng
giờ thì mười năm là một khoảng thời gian khó có thể hình dung được. Không gian
nào cho 10 năm sau cô và anh gặp lại? Nguyên cớ nào để họ tìm về nhau? Và lúc
đó cô là ai, anh là ai? Không hiểu sao cô luôn đoan chắc rằng, mười năm nữa sẽ
không có gì thay đổi khi họ nghĩ về nhau, dù khoảng thời gian mười năm ấy có thể
sẽ có những người đàn bà khác đi qua đời anh. Bởi vì giữa anh và cô không chỉ là một tình
yêu không gì thể thay thế
được mà còn là một tri kỷ!
Đoạn đường dài một
ngày anh tiễn cô đi lúc mưa lúc tạnh, trời hôm ấy lạnh giá như một ngày đông dù
đã sang xuân.
Cô trở về thành phố của
mình, tiếp tục tồn tại trong cái “lãnh cung” mà cô tự xây cho mình khổ công như
yến làm tổ. Cô sống dù phải đếm từng ngày. Rồi sẽ đến lúc cô quên mất ngày thứ
bao nhiêu đã trôi qua…
Sài Gòn vui đến độ
Ta không còn đủ buồn
Để đi hết những quán đêm*
Ta không còn đủ buồn
Để đi hết những quán đêm*
Đoạn kết
Họ gặp nhau trong quán cà phê, ba
người đàn bà. Ly đá tan lõang, ly đen nguội
tanh. Một người nói: Chị đã nghĩ là em không nên đi… Ngập ngừng, người kia như tự hỏi: Còn chị, chị có ân hận khi không
gặp anh ấy?
Người thứ ba lơ đãng khuấy vỡ lớp bọt kem hình trái
tim trên ly capuchino, màn hình ipad nhấp nháy những dòng chữ:
- Em vẫn còn yêu anh à?
- Vâng.
- Chuyện chúng ta đã chấm dứt từ lâu...
- Tình yêu có phải là Hợp đồng làm ăn đâu mà khi một
bên hủy hợp đồng thì tình yêu dừng lại?
- Không phải lỗi tại anh...
- Không, đây là tình yêu của riêng em, anh chỉ là người
tình cờ đi qua...
Quán vắng. Mưa. Nước tràn đường phố... Thấp thoáng đâu
đó là hình bóng những người đàn ông đang ở rất xa...
(* thơ Ngô Liêm Khoan)
Sài Gòn, 2012 – 2013
Lãng mạn
Trả lờiXóa