(Một truyện cực ngắn của con gái Mai Quyên)
10 tuổi... cô yêu một chàng trai hơn mình 5 tuổi... Trong trí nhớ cô lúc ấy, anh là chàng trai có nụ cười rạng rỡ như hoa hướng dương, dáng cao dong dỏng, gầy và thư sinh. Trái tim cô bé 10 tuổi đã đập dồn mỗi khi đi ngang nhà chàng trai ấy, giả vờ nũng nịu đòi anh mua kẹo. Thực chất chỉ để nghe anh nở nụ cười yêu chiều và xoa xoa đầu cô: "Ăn kẹo nhiều sẽ sún răng đấy."
Khi cô 12 tuổi, chàng trai cô yêu đậu Đại học, đi học xa nhà. Cảm thấy mỗi giây phút đều trống vắng đến hụt hẫng, như cuộc đời mất hẳn ánh nắng. Cô chỉ muốn lớn thật nhanh, để cũng được lên đại học, cùng anh sánh bước trong sân trường rộng lớn với những tán cây cao to, tỏa bóng mát dịu dàng. Nhưng cô quên mất, khi cô lên Đại học, anh cũng đã tốt nghiệp rồi.
17 tuổi, cô thi đúng vào trường Đại học anh từng học. Nghĩ đến giảng đường này anh đã từng lên lớp, ghế đá này anh đã ngồi ôn tập, thư viện này anh đã vào mượn sách, nỗi nhớ của một cô bé 17 tuổi mãnh liệt mà rất đỗi bi thương. Cô quên mất, anh đã đi du học nước ngoài rồi.
21 tuổi, cô tốt nghiệp và vào làm trong một công ty liên doanh nước ngoài, chỉ bởi... anh là giám đốc ở đó. Tổng công ty ở Mỹ đã cất nhắc anh lên làm giám đốc chi nhánh, đồng thời còn cho anh một đãi ngộ khiến ai nấy đều phải ghen tỵ, đó là trở thành phò mã của Tổng giám đốc.
25 tuổi, cô là một Trưởng phòng marketing giỏi giang, xinh đẹp, bao nhiêu chàng trai ao ước có được cô. Chỉ là, trong trái tim cô có một góc nhỏ đã thuộc về anh mãi mãi. Còn phần còn lại trong trái tim mình, cô hong khô và phơi dưới ánh nắng, chỉ để nó tê dại và chai sần những nỗi đau.
30 tuổi, anh và gia đình sang Mỹ định cư, cô kết hôn cùng một người đàn ông khác. Đó là người đã yêu thầm cô từ những tháng năm còn học Đại học. Vì cô, anh đã bỏ mọi cơ hội được ra nước ngoài tu nghiệp và định cư, chỉ để được ở bên cô. Anh biết, trong trái tim tưởng như mạnh mẽ của cô trưởng phòng đẹp như hoa ấy là những vết sẹo mãi không khép miệng. Anh muốn tự tay chăm sóc cô, không mong vết thương lòng của cô biến mất, mà chỉ mong nó không còn rỉ máu nữa...
35 tuổi, người chồng của cô ra đi trong một tai nạn bất ngờ. Đến lúc ấy, cuộc sống của cô đã từ lâu không còn ánh nắng, mà bây giờ cũng mất luôn bóng râm che chở. Chàng trai cô yêu đã trở về nước sau khi chia tay vợ, và cũng bỏ luôn cả công ty để tự mình tạo dựng sự nghiệp. Còn nhớ anh đã đến tìm cô, nhưng mắt cô không còn ánh lên vẻ dịu dàng và yêu thương khi nhìn anh, thay vào đó là vẻ lãnh đạm và trống rỗng đến vô hồn.
37 tuổi, người đàn ông cô từng yêu đã cầu hôn cô. Những hồi ức năm nào đã phủ bụi mờ. Cô lặng lẽ nhìn anh, gật đầu đồng ý.
40 tuổi, tình cờ đọc lại những dòng nhật ký của người chồng cũ xấu số, trái tim cô không còn đau. Nó còn tệ hơn đau, vì nó đã tan vỡ.
45 tuổi, cuộc sống của cô bình yên và lặng lẽ. Chàng trai cô từng yêu, nay là chồng cô và là một người đàn ông thành đạt, yêu vợ, thương con. Mỗi năm đến ngày giỗ của chồng cũ, cô chỉ mang một bó hoa đến trước mộ anh và đứng lặng. Có lẽ, tình yêu dành cho anh không mãnh liệt như mối tình đầu, nhưng nó là nguồn nước chảy lấp mọi khe hở trong trái tim cô. Khi anh đi, nước đã cạn, trái tim cô đã nứt toác và tan vỡ.
50 tuổi, chợt nhớ khi xưa có lần chồng cũ đã nói với cô, anh sẽ luôn bảo vệ và phù hộ cho cô, dù trong bất cứ tình huống nào. Giờ đây cô đã có thể mỉm cười hạnh phúc.
Hạnh phúc của cô không tròn trịa, nó đã có và đã mất, rồi lại được bù đắp. Nhưng, cô nghĩ, nếu con người biết hài lòng với hiện tại, sẽ nhận ra hạnh phúc chỉ ở ngay bên mình.
[Dennis Q. viết chơi ^^]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét