truyện 100 chữ

LỊCH SỬ

Xưa mẹ Âu đẻ trăm trứng, truyền rằng 50 con theo mẹ lên núi có giai trưởng làm vua, anh em làm Lạc hầu Lạc tướng. Còn 50 con theo cha ra biển chắc chỉ làm dân nên không thấy nhắc?
1. “nước, biển” không quan trọng bằng “đất, núi”.
2. Sử miệng cũng chỉ nói về dòng dõi của vua, còn dân thì… miễn, huống hồ sử viết!
3. Con cháu đã đi ra biển rồi thì… biến.  “Bán anh em xa mua láng giềng gần”, là thế!

ĐÊM MƯA Ở TOKYO

Đêm mưa lạnh. 
Tàu dừng lại. Một người đàn ông bước lên, nhìn quanh, bất giác ông bước tới ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ đang chăm chú vào chiếc Ipad. Không ngẩng lên nhưng chị nhận biết ánh mắt ông lướt qua... cảm giác quen thuộc lạ lùng. 
Ông nhắm mắt. Gương mặt nhìn nghiêng với đôi môi dịu dàng kia thoang thoảng hương thơm ấm áp. 
Đến ga, chị nhẹ nhàng đứng dậy bước xuống. Khi tàu chuyển bánh ông còn kịp ngoái lại. Họ nhìn nhau và biết đang lạc mất nhau.

DAO

Lưỡi dao luôn nghĩ mình sắc bén mới được việc còn cán dao bằng gỗ nhẵn nhụi chả làm được gì, vì vậy nó hay chòng choẹ với cán dao. Một ngày kia lưỡi bị gãy rời khỏi cán. Người bèn vứt cả cả hai vào thùng rác.
Tưởng là hết chuyện.
Nhưng không. Bà ve chai lượm được đem bán. Chúng lại gặp nhau trong lò sắt vụn, cán dao làm củi nấu chảy lưỡi dao. Lần này thì hết hẳn J


LOA
Cái loa, dù "nói" những lời thông thái vẫn chỉ là cái loa. Phát mãi, quên mất mình là loa. Nghe mãi, nhiều người tưởng loa là người. Thế là tiếp tục nói lại những gì loa đã phát.
Cứ thế, đến một lúc không thể phân biệt được loa và người, cả hai đều chỉ biết nghe và phát. Chẳng còn có sự “đối thoại” nào cả.
Ai có thể đối thoại với (những) cái loa?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

TRAO TẶNG TÀI LIỆU HIỆN VẬT CỦA NSUT - ĐẠO DIỄN NGUYỄN NGỌC BẠCH

  Lời đầu tiên, thay mặt gia đình tôi xin trân trọng cám ơn Sở Văn hóa và Thể thao TPHCM, Hội Di sản văn hóa TPHCM, Bảo tàng TP.HCM đã nhiệt...