Đấy là câu nói tình cờ tôi nghe được
trong một quán cà phê, từ góc bàn bên cạnh, nơi có hai anh chị tuổi trung niên
đang ngồi.
Người đàn ông dáng người cao lớn, vẻ
mặt nhìn qua rất khó đoán cảm xúc. Người phụ nữ dáng mảnh dẻ, nếu không có đôi
mắt mỏi mệt như bị mất ngủ thì trông chị trẻ hơn người bạn. Đôi mắt to như biết
nói. Vẻ day dứt trong đôi mắt còn biểu cảm hơn câu nói trên của chị.
Sau đó cả hai cùng im lặng. Người đàn
ông cầm ly trà uống cạn và nhìn quanh như e ngại điều gì. Còn người phụ nữ, chị
lơ đãng nhìn ly cà phê còn nguyên.
Tôi chọn một chiếc bàn ở góc khác,
không muốn mình vô tình tò mò chuyện của hai người. Nhưng câu hỏi tình cờ nghe
được “chúng ta sẽ nói gì khi gặp lại nhau?” cứ quanh quẩn trong trí nhớ của tôi
rất lâu.
Đã bao giờ ta nghĩ vậy khi chia tay
một người bạn, một người yêu – chia tay về khoảng cách địa lý hoặc để chấm dứt
một quan hệ. Ừ, ta sẽ nói gì nhỉ khi gặp lại người ấy?
Nếu chỉ chia xa về địa lý thì đâu khó
gì chuyện hàng ngày có thể trò chuyện với nhau, chỉ là muốn hay không mà thôi.
Điện thoại, FB, skype, viber… bao nhiêu cách để người ta không chỉ nghe mà còn
nhìn thấy nhau. Khoảng cách không gian gần như bị xóa nhòa, chỉ có múi giờ lệch
nhau nhắc người ta nhớ rằng đang ở xa nhau.
Nếu chia tay nhau “đường ai nấy đi”
thì có lẽ ngay lúc đó chưa ai nghĩ tới ngày gặp lại dù có thể vẫn còn yêu. Sự
tổn thương làm người ta sợ những vô tình làm vết thương bật máu… Và nếu tình cờ
gặp lại có lẽ cũng không còn gì để nói, không muốn nói thêm gì nữa.
Nếu chia tay nhau chỉ vì phải chia
xa… Ừ, vậy thì ai cũng mong ngày gặp lại, nhưng có lẽ không ai phải nghĩ đến
chuyện “nói gì khi gặp lại nhau”, vì lúc đó sẽ có bao nhiêu chuyện muốn nói.
“Chúng ta sẽ nói gì khi gặp lại nhau…?”. Đó
không phải là một câu hỏi để được nghe câu trả lời, mà là một phỏng đoán, một
trông chờ, một hy vọng… Hy vọng còn gặp lại, còn nhận thấy đó vẫn là người thân
yêu, còn có gì để nói với nhau. Cuộc chia tay này chứa đầy dấu hiệu của sự bất
an đối với người bật ra câu hỏi đó.
Nói gì khi gặp lại nhau tùy thuộc vào
việc chúng ta sẽ sống thế nào, làm gì khi xa nhau, bởi hơn ai hết ta biết rõ
điều gì gìn giữ tình yêu và điều gì phá hủy nó, làm tổn thương người ta yêu.
Tôi thầm nghĩ, giá mà người đàn ông,
sau những phút im lặng, sẽ nói với người phụ nữ “anh sẽ cố gắng không làm điều
gì để khi gặp lại em, chúng ta vẫn có thể trò chuyện với nhau”.
Nhưng trong sâu thẳm, tôi không mong
họ gặp lại nhau!
Sài Gòn 15/6/2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét