Có những người hay viết về những điều
nhân văn, tràn đầy tình người tràn đầy sự công tâm. Đó là những chuyện trong xã
hội mà ai cũng bức xúc nhưng không phải ai cũng có thể viết ra bằng giọng văn
bằng ngôn ngữ khiến người đọc đồng cảm như thế. Bởi vậy được nhiều người chia
sẻ, nhiều người coi tác giả là tiêu biểu cho “sự phản kháng” trong xã hội “cộng
sản độc tài”.
Vậy nhưng người ta vẫn thấy người đó “kín
đáo” nhận xét về anh em bạn bè, như “vô tình hé lộ” toàn những thông tin động
trời (nhưng thật sự cũng rất tào lao), kiểu như “thằng đó làm được vài chuyện
nhưng ăn chặn tiền của anh em nên…”, “bà X. coi vậy mà là an ninh đấy!”, “ông
Y. không là an ninh sao an toàn tới giờ, hả?!”… Một người nghe thấy bỏ qua, hai
người nghe thì phân vân, ba người biết thì bắt đầu nghi ngờ, nghi ngờ đối tượng
bị nói sau lưng, và nghi ngờ luôn động cơ của người tung tin như vậy.
Nhưng “trong một diễn biến khác” thì cũng
những bà X ông Y ấy lại bị đồn theo
chiều ngược lại: là việt tân, là “dân chủ”… nếu không sao lại thân thiết với
ABCD ở hải ngoại…
Một xã hội mà niềm tin đã trở nên
hiếm hoi cùng cực, chỉ còn “chút này” giữa anh em bạn bè, sao bạn lại vấy bẩn
và đạp đổ?
Hồi trước mình luôn tin, viết thế nào
thì cũng bộc lộ cái tâm của người viết. Bởi vậy những trang viết đầy tình người
luôn làm mình quý trọng người viết, dù có quen biết họ hay không.
Bây giờ, mình vẫn tin như vậy, nhưng
ngộ thêm rằng, với một vài người – tưởng – là – bạn – bè nếu chỉ đọc những gì
họ viết thì nhầm chết!
KKK, hóa ra lời nói của ông Thiệu “đừng tin những gì họ nói mà hãy nhìn những
gì họ làm” không chỉ dành cho đối tượng ổng nói đến, mà còn dành cho vài người
vẫn tự coi là “đồng đội” của ổng J
MỆT CẦM CANH, mình thật :D
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét