Linh tinh lang tang (114)


@ Taxi Hà Nội dễ gọi, rẻ hơn SG, thân thiện. Tất nhiên trừ trường hợp chả may bắt nhầm taxi dù, lái xe thì không biết đường và đồng hồ tính tiền thì dỏm J.
Taxi SG thì chuyên nghiệp hơn, nhưng ít hãng nên không có sự cạnh tranh. Và thật khổ khi đi từ sân bay TSN về chỉ một đoạn đường không xa lắm. Lúc ấy bạn thường xuyên phải ‘đối phó” với thái độ khó chịu của bác tài, hoặc bạn phải mặc kệ cho bác tài đi vòng xa hơn một đoạn J

                                                                                                                                  @ Người luôn có nhu cầu “say mê” một cái gì đó một ai đó thì tình cảm của họ thường không bền, nếu đối tượng được say mê không còn trong “vòng cương tỏa” nữa thì họ sẽ nhanh chóng tìm một người khác để trút sự say mê của mình.

@ Sự đố kỵ không có điểm dừng và có muôn vàn diện mạo, nhưng                                                             dù dấu nó dưới khuôn mặt nào thì vẫn có thể nhận ra chính xác. Khi đã biết sự đố kỵ là nguyên nhân thì còn băn khoăn làm gì cho mệt J

@  Bạn có bao giờ nhận biết được những người "yêu / quý" bạn là vì bản thân bạn hay vì vị trí nào đó mà bạn đang có? Vì những giây phút ngoài công việc, những lúc đời thường của bạn hay vì những hào quang của công việc bạn đang làm? Nhờ/ vì công việc bạn có thể quen biết nhiều người thì ngược lại, nhiều người biết đến bạn cũng vì công việc đó.
Nếu bạn không nhận ra điều đó thì bạn sẽ đánh mất (những) người đã yêu quý con – người – thật – của - bạn, (những) người chấp nhận bạn như một người bình thường không ánh hào quanh không có một vị thế nào, (những) người sẽ ở bên bạn khi bạn không còn ở vị trí của “người nổi tiếng” nữa.
(Nhân câu chuyện của một người nổi tiếng)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

NỖI ÁM ẢNH CỦA QUÁ KHỨ

  Trần Quốc Vượng   Nước Việt Nam ta hiện là một quốc gia kém phát triển về mọi mặt, vừa lạc hậu, vừa lạc điệu với một thế giới nhìn chung...