Linh tinh lang tang (113).


 Ở phòng chờ sân bay, một chị ngồi cho cả hai chân gác lên ghế bên cạnh, 2 giỏ đồ đựng trong bao xốp lớn để ở hai ghế kế tiếp. Khách rất đông vì có chuyến bị delay, mấy người đến ngồi ghé vào thì chị ta xua tay lia lịa, tay kia vẫn cầm điện thoại nói liên hồi… Có người bực quá cứ ngồi xuống, thế là chị ta quát lên: “Đã bảo có người ngồi rồi!” xong lại tiếp tục hồn nhiên “tám” qua điện thoại.

Không muốn nghe vẫn bị lọt vào tai. Chuyện thế này: Ừ tao mới đến tổng lãnh sự làm giấy visa rồi, bọn nó dell giả lời là được hay không, cứ bảo về chờ.  Tao đoán là nó thấy tao chưa làm đơn xin ra đảng. Mày bảo không quan trọng à? Quan trọng đấy, mẹ, mày bảo, mình cho con đi du học bây giờ nó ở lại làm việc, bảo lãnh cho mình sang nên phải khai đầy đủ. Tao đã định không khai là đảng viên nhưng chúng nó bảo bọn lãnh sự cái dell gì cũng biết, nói dối nó biết là dell được cấp visa. Bây giờ tao về ngoài ấy làm giấy tờ, bỏ sinh hoạt mấy năm nhưng không có giấy xác nhận thì coi như chưa ra khỏi đảng mày ạ. Mày mà không làm giấy tờ như tao thì mày cũng khó đấy con ạ, haha… Thế con gái mày học đến đâu rồi, nó định lấy chồng Mỹ à, ừ hay đấy, con rể Mỹ hơn chán vạn thằng rể  Việt, mẹ, rể Việt nó coi mình đếk ra gì, rể Mỹ nó chỉ biết he lô he lô, không nghe được mình nói gì, mình dễ sai bảo con gái mày ạ, hehe…

Thôi thôi tao đi đã nhé, tuần sau tao vào sẽ gọi mày. Mà mày bận dell gì bận lắm thế, làm ăn vừa thôi, sắp có rể Mỹ làm dell gì cho lắm, haha…

Quay qua quay lại lẩm bẩm, ơ cái thằng kia đi đái gì mà lâu thế? Ơ, sao mày ngồi đây không gọi mẹ? Cậu thanh niên ngồi ghế phía sau uể oải đứng lên lầu bầu “nói đek gì mà nói lắm thế không biết, điếc cả tai…”

Hai mẹ con lững thững đi ra cửa kiểm tra vé đã vắng người. Hình như loa đã nhắc tên họ đến lần thứ 3.


7/5/2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

NỖI ÁM ẢNH CỦA QUÁ KHỨ

  Trần Quốc Vượng   Nước Việt Nam ta hiện là một quốc gia kém phát triển về mọi mặt, vừa lạc hậu, vừa lạc điệu với một thế giới nhìn chung...