TRUYỆN 100 CHỮ

Đầu tư
Hồi chưa li dị X. đầu tư lòng thương của mọi người bằng việc… than thở về người bạn đời.
Tự do rồi X. lập công ty đầu tư bằng tiền của người yêu X.
Công ty thua lỗ, X. lấy hoàn cảnh của mình “đầu tư” vào túi tiền của vài người khác.
Cứ vậy, không ai biết X. đang dựa vào họ để nuôi cái công ty chỉ còn một chức năng là giúp X. có lý do tiếp tục “đầu tư”.


THỦY TINH VÀ PHA LÊ
Cửa hàng bán những chiếc bình bằng pha lê và thủy tinh. Khách thường mua bình thủy tinh vì giá rẻ hơn, nhìn qua cũng giống pha lê, nếu bị vỡ hay không thích nữa thì bỏ đi không tiếc.
Ít người mua bình pha lê, nhưng đã mua thì họ giữ gìn cẩn thận, không chỉ vì đắt tiền mà vì người ta hiểu sự kỳ công để làm ra một chiếc bình pha lê hoàn mỹ.
Tình yêu là pha lê còn những gì giống như tình yêu chỉ là thủy tinh.

Hai mươi năm sau

Bạn già đến thăm nhau trong Viện dưỡng lão. Chuyện cũ nhớ nhớ quên quên, bà liền kể một chuyện vui hồi xưa mỗi lần nghe cả hai đều cười rũ rượi. Bạn ngơ ngác chẳng cười tiếng nào. Thương bạn quá bà bật khóc. Bạn nhìn bà rồi bỗng cười y như ngày xưa, nước mắt bà càng ràn rụa...
Bây giờ còn cùng vui được thì vui đi, cũng đừng làm cho nhau phải rơi nước mắt. Hai mươi năm nữa biết đâu chúng mình cũng vậy.

Mắt và răng
Người ta có hai con mắt và hai mấy chiếc răng.
Đau mắt hay đau răng đều khó chịu. Mắt ít đau nhưng đau thì khó chữa, còn răng thì ai chẳng vài lần bị đau? Mắt hỏng không thể thay cả hai mắt giả còn răng có thể làm giả cả hai hàm, vì mắt giả không nhìn thấy gì nhưng răng giả vẫn sử dụng được. Mắt giả dễ nhận ra còn răng giả thì khó biết.
Hình như, vchồng như mắt, bồ bịch như răng?

Món quà của Chúa
Một lần cô ngập ngừng thổ lộ “Anh biết không, em vô cùng may mắn vì có tình yêu của Anh - món quà quý giá nhất mà em được Chúa ban tặng…”
Sau giây phút cảm động vì sự chân tình của cô, anh bỗng thấy như bị đặt lên vai một gánh nặng. Không khó để cô nhận ra cảm giác đó của anh…
Có khi nào “Món quà của Chúa” giống một truyện cực ngắn không tìm ra đoạn kết?

Lời ru buồn
Chồng mất sớm, chị có một con nhỏ. Vài năm sau chị tái hôn. Rồi chị sinh “con chung”. Đứa con của chị hậm hực vì mình không còn là “duy nhất” của mẹ, nó lạnh nhạt thậm chí luôn tỏ thái độ ghét đứa em cùng mẹ khác cha.
Buồn lòng, chị thường cất tiếng ru:
“Bầu ơi thương lấy bí cùng
Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

TRAO TẶNG TÀI LIỆU HIỆN VẬT CỦA NSUT - ĐẠO DIỄN NGUYỄN NGỌC BẠCH

  Lời đầu tiên, thay mặt gia đình tôi xin trân trọng cám ơn Sở Văn hóa và Thể thao TPHCM, Hội Di sản văn hóa TPHCM, Bảo tàng TP.HCM đã nhiệt...