Tản văn, Nguyễn Thị Hậu
1. Lặng lẽ bên bờ
Tình cờ cô nhìn thấy tấm hình chụp gia đình anh ở nơi anh đang sống. Trong hình anh đứng bên người vợ xinh đẹp, phía trước là câu con trai nhỏ hai tay nắm tay ba mẹ. Hai ngườ
i không đứng sát vào nhau, chỉ có mái đầu của người vợ hơi nghiêng gần như chạm vào bờ vai vững chãi của anh, tin cậy và âu yếm.
Trên cao là bầu trời xanh, phía sau hai người xa xa là dòng sông uốn quanh và những cây cầu nhiều hình dáng. Chỉ một dòng sông chảy ngang đã làm cho thành phố đẹp lên rất nhiều bởi hàng trăm chiếc cầu nối liền khi là những con đường, khi là thảm cỏ, cánh rừng, khi là ngọn đồi, dốc núi… Nơi đây được gọi là “Thành phố của những cây cầu”, nhiều lần anh đã kể với cô như thế.
Cô và anh thân nhau từ trên mạng. Giữa họ có biết bao chuyện “trên trời dưới đất” và bao giờ cũng câu “Ừ khi nào em qua đây”… Có khi là đùa bỡn, khi như lời hứa hẹn, nỗi ước ao… Tự nhận mình là những người “mơ hoang chuyên nghiệp” nhưng họ đều biết, chuyện đó, lúc này như là một điều không tưởng. Không phải vì tiền bạc, không phải vì thời gian, những thứ thủ tục hồi nào khó khăn rắc rối giờ đây cũng không còn là trở ngại, mà vì, như một câu hỏi lặng thầm luôn vang lên giữa hai người “gặp nhau… rồi sao nữa…?”
Anh vẫn ở xa tít tắp với những dự án những công trình. Cô vẫn mỗi ngày lu bu họp hành công việc. Mỗi ngày mở trang facebook họ cố gắng nén lại không ném lên câu status* “có những buổi chiều sao quá dài như thế”. Chỉ cần nhìn thấy cái chấm sáng nhỏ nhoi trong danh sách bạn bè là họ cảm thấy bình yên vì thật gần nhau dù chỉ là trên không gian ảo.
Rồi cô có dịp đến thành phố của anh. Một ngày trời cũng xanh như thế, một mình cô đi lên ngọn đồi cao, đứng ở nơi anh đã chụp tấm hình ấy, nhìn xuống dòng sông và những cây cầu… tất cả nhòe đi. Cô biết, không có cây cầu nào có thể đưa cô đến bên bờ vai vững chãi của anh, bởi vì giữa họ không phải là một dòng sông, bởi vì bên anh luôn có một người hướng về anh đầy tin cậy và âu yếm.
Người ấy cũng là phụ nữ, như cô…
2. Đón và đưa tiễn
Cô ra phi trường đón một người, chuyến bay của anh sẽ đến vào lúc nửa đêm.
Từ chiều đi làm về cô vội vàng ăn gói mỳ, rồi mở máy check email. Vừa lướt qua những tài liệu được gửi đến cô vừa nhìn đồng hồ dù nơi cô ở cách sân bay chỉ nửa giờ taxi. Còn gần hai tiếng nữa cô ra sân bay. Trên đường đi cô mới nhận ra mình mặc chiếc váy màu xanh mà cô đã chụp hình gửi cho anh vài ngày trước. Càng hay, anh có thể nhận ngay ra mình, cô mỉm cười.
Các chuyến bay từ nửa vòng trái đất thường đến vào giờ này, khi thành phố bắt đầu vắng lặng thì sân bay luôn tấp nập. Bảng đèn nhấp nháy báo hiệu các chuyến đến liên tục nhưng chưa hiện chuyến bay của anh. Lơ đãng lật những trang tạp chí, lại nhìn đồng hồ… rồi tự cười mình “làm như là con nít mới lớn…”. Rồi chuyến bay của anh cũng hạ cánh. Dòng người đổ ra quanh băng chuyền nhận đồ đạc rồi đi ra… mãi vẫn chưa thấy anh. Hay là anh qua rồi mà không nhận ra mình? Vừa giật mình vì ý nghĩ thóang qua thì cô nhìn thấy anh đang tay kéo valy, tay kia giữ ba lô trên vai, sải những bước dài đi về phía cô.
Sau này mỗi khi nhớ anh hình ảnh ấy lại trở về, cảm giác quen thuộc gần gũi đến nao lòng…
Thời gian qua nhanh. Ngày chia tay. Lần này anh đưa cô đi nhưng vào lúc trời rạng sáng. Dường như cả đêm đó cô không ngủ, vậy mà khi anh lay nhẹ vai, cô vẫn giật mình thảng thốt.
Ngồi trên xe taxi cô chỉ mong quãng đường ra sân bay dài hơn chút nữa. Nhà ga vẫn đông như mọi ngày. Họ đứng bên nhau, im lặng, thỉnh thỏang cô tìm ánh mắt anh. Hình như anh không nhận ra cô trong chiếc váy xanh ngày đi đón anh. Ở cổng an ninh, sau cái ôm vội vã anh quay đi, vẫn những bước sải dài… Cô ngóai nhìn lưng áo trắng của anh khuất dần sau bao nhiêu gương mặt.
Có một điều cô định nói với anh mà cứ quên mất: Đã bao nhiêu chuyến đi và về nhưng đây là lần đầu cô có một người thân yêu để được đón và đưa tiễn.
Mà bây giờ có lẽ không cần nói nữa.
***
3. Họ gặp nhau trong quán cà phê, ba người phụ nữ. Ly đá tan lõang, ly nóng đã nguội tanh. Im lặng... Một người nói: Chị đã nghĩ em không nên đi… Người kia như tự hỏi: Còn chị… có ân hận vì không gặp anh ấy? Người thứ ba cầm muỗng khuấy vỡ tan lớp kem hình trái tim phủ trên mặt ly capuchino, vẻ như lơ đãng…
Lại im lặng. Thấp thóang đâu đó trong ý nghĩ của họ là hình bóng những người đàn ông đang ở rất xa...
10/2012
Trên cao là bầu trời xanh, phía sau hai người xa xa là dòng sông uốn quanh và những cây cầu nhiều hình dáng. Chỉ một dòng sông chảy ngang đã làm cho thành phố đẹp lên rất nhiều bởi hàng trăm chiếc cầu nối liền khi là những con đường, khi là thảm cỏ, cánh rừng, khi là ngọn đồi, dốc núi… Nơi đây được gọi là “Thành phố của những cây cầu”, nhiều lần anh đã kể với cô như thế.
Cô và anh thân nhau từ trên mạng. Giữa họ có biết bao chuyện “trên trời dưới đất” và bao giờ cũng câu “Ừ khi nào em qua đây”… Có khi là đùa bỡn, khi như lời hứa hẹn, nỗi ước ao… Tự nhận mình là những người “mơ hoang chuyên nghiệp” nhưng họ đều biết, chuyện đó, lúc này như là một điều không tưởng. Không phải vì tiền bạc, không phải vì thời gian, những thứ thủ tục hồi nào khó khăn rắc rối giờ đây cũng không còn là trở ngại, mà vì, như một câu hỏi lặng thầm luôn vang lên giữa hai người “gặp nhau… rồi sao nữa…?”
Anh vẫn ở xa tít tắp với những dự án những công trình. Cô vẫn mỗi ngày lu bu họp hành công việc. Mỗi ngày mở trang facebook họ cố gắng nén lại không ném lên câu status* “có những buổi chiều sao quá dài như thế”. Chỉ cần nhìn thấy cái chấm sáng nhỏ nhoi trong danh sách bạn bè là họ cảm thấy bình yên vì thật gần nhau dù chỉ là trên không gian ảo.
Rồi cô có dịp đến thành phố của anh. Một ngày trời cũng xanh như thế, một mình cô đi lên ngọn đồi cao, đứng ở nơi anh đã chụp tấm hình ấy, nhìn xuống dòng sông và những cây cầu… tất cả nhòe đi. Cô biết, không có cây cầu nào có thể đưa cô đến bên bờ vai vững chãi của anh, bởi vì giữa họ không phải là một dòng sông, bởi vì bên anh luôn có một người hướng về anh đầy tin cậy và âu yếm.
Người ấy cũng là phụ nữ, như cô…
2. Đón và đưa tiễn
Cô ra phi trường đón một người, chuyến bay của anh sẽ đến vào lúc nửa đêm.
Từ chiều đi làm về cô vội vàng ăn gói mỳ, rồi mở máy check email. Vừa lướt qua những tài liệu được gửi đến cô vừa nhìn đồng hồ dù nơi cô ở cách sân bay chỉ nửa giờ taxi. Còn gần hai tiếng nữa cô ra sân bay. Trên đường đi cô mới nhận ra mình mặc chiếc váy màu xanh mà cô đã chụp hình gửi cho anh vài ngày trước. Càng hay, anh có thể nhận ngay ra mình, cô mỉm cười.
Các chuyến bay từ nửa vòng trái đất thường đến vào giờ này, khi thành phố bắt đầu vắng lặng thì sân bay luôn tấp nập. Bảng đèn nhấp nháy báo hiệu các chuyến đến liên tục nhưng chưa hiện chuyến bay của anh. Lơ đãng lật những trang tạp chí, lại nhìn đồng hồ… rồi tự cười mình “làm như là con nít mới lớn…”. Rồi chuyến bay của anh cũng hạ cánh. Dòng người đổ ra quanh băng chuyền nhận đồ đạc rồi đi ra… mãi vẫn chưa thấy anh. Hay là anh qua rồi mà không nhận ra mình? Vừa giật mình vì ý nghĩ thóang qua thì cô nhìn thấy anh đang tay kéo valy, tay kia giữ ba lô trên vai, sải những bước dài đi về phía cô.
Sau này mỗi khi nhớ anh hình ảnh ấy lại trở về, cảm giác quen thuộc gần gũi đến nao lòng…
Thời gian qua nhanh. Ngày chia tay. Lần này anh đưa cô đi nhưng vào lúc trời rạng sáng. Dường như cả đêm đó cô không ngủ, vậy mà khi anh lay nhẹ vai, cô vẫn giật mình thảng thốt.
Ngồi trên xe taxi cô chỉ mong quãng đường ra sân bay dài hơn chút nữa. Nhà ga vẫn đông như mọi ngày. Họ đứng bên nhau, im lặng, thỉnh thỏang cô tìm ánh mắt anh. Hình như anh không nhận ra cô trong chiếc váy xanh ngày đi đón anh. Ở cổng an ninh, sau cái ôm vội vã anh quay đi, vẫn những bước sải dài… Cô ngóai nhìn lưng áo trắng của anh khuất dần sau bao nhiêu gương mặt.
Có một điều cô định nói với anh mà cứ quên mất: Đã bao nhiêu chuyến đi và về nhưng đây là lần đầu cô có một người thân yêu để được đón và đưa tiễn.
Mà bây giờ có lẽ không cần nói nữa.
***
3. Họ gặp nhau trong quán cà phê, ba người phụ nữ. Ly đá tan lõang, ly nóng đã nguội tanh. Im lặng... Một người nói: Chị đã nghĩ em không nên đi… Người kia như tự hỏi: Còn chị… có ân hận vì không gặp anh ấy? Người thứ ba cầm muỗng khuấy vỡ tan lớp kem hình trái tim phủ trên mặt ly capuchino, vẻ như lơ đãng…
Lại im lặng. Thấp thóang đâu đó trong ý nghĩ của họ là hình bóng những người đàn ông đang ở rất xa...
10/2012
Mình được mời giữ mục TẢN VĂN. TẠP BÚT trong tạp chí này, ra vào ngày 25 hàng tháng. Bài đầu tiên trên số ra ngày 25/10/2012. Các bạn ủng hộ nhé. Cám ơn nhiều :)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét