Người đàn bà chọn cách khóc trong mưa...


Chiều nay đến dự buổi ra mắt cuốn sách Art Life của Đỗ Hương. Ghi vội vài dòng.
Đỗ Hương, người đàn bà hồn nhiên như tôi viết tư nhiều năm trước – vẫn hồn nhiên như thế! Hương yêu hết mình, sống hết mình cho những gì chị thích. Và khi có điều gì không như ý xảy ra, khoảnh khắc buồn qua nhanh tiếp đến là sự biết ơn, biết ơn cả những người đã không thể “đi hết ngày tháng đắm say” cùng chị. Để có thể “lạc quan” như vậy thì cần một tình yêu đủ vô tư, đủ lớn để “làm bạn” với cả người yêu mới của người yêu cũ. Tình yêu và sự “sở hữu” đi liền với nhau như hình với bóng, Hương chọn tình yêu, khác với nhiều đôi lứa dù họ chọn tình yêu nhưng thực ra quan hệ giữa họ chỉ là sở hữu.
À, khi thấy buồn Hương tìm đến tình yêu và… bếp để nấu những món ăn ngon. Đúng thôi, cả hai đều ấm áp, đều ngon lành nếu khéo chế biến, và đều cần “vừa đủ” để không làm người khác chán ngán 
Lúc ra về mình chỉ dặn Hương thế này: Này, nếu phải khóc thì đừng chọn cách khóc trong mưa nữa nhé, ok? Và Hương cười, lấp lánh đôi mắt đã loang loáng ướt…
17.9.2017

@ Còn đây là một note cũ viết về Hương.
Tôi "đến" với Đỗ Hương trên mạng "ảo" như một người đàn bà đến với một người đàn bà, chúng tôi có nhiều điểm giống nhau.
Tôi đến với tranh Đỗ Hương như trở về những ký ức đẹp của một Hà Nội thơ mộng, một làng quê êm đềm còn lưu mãi trong trí nhớ thời thơ ấu.
Tranh của Đỗ Hương là một tính cách khác của chị: Nếu như ngoài đời, trên mạng chị hồn nhiên tung tẩy như một người đàn bà... không tuổi thì tranh chị lại cho thấy một Đỗ Hương đằm thắm, từng trải, chị cứ thì thầm kể về những gì chị nhìn thấy, chị bắt gặp hàng ngày, từ trong nhà ra ngoài phố. Quen đấy mà cũng lạ đấy...
Chị nói chị vẽ như một người không chuyên. Có quan trọng gì đâu, với tôi, quan trọng là cảm xúc mà tranh của chị mang lại, khi tôi ngắm nhìn những bức tranh như gặp lại những người bạn cũ. Đó cũng là những gì tôi từng trải qua.
Và nếu có lần nào đó Hương nói, chị thích đọc những cái mẩu ngăn ngắn của tôi, đọc và không cần còm một lời, đôi khi chỉ là một trái tim màu hồng  , vì tôi đã nói giùm chị những gì chị chất chứa trong lòng... Thì hôm nay, tôi cũng có thể nói rằng, tôi thích tranh của Hương, vì chị đã thể hiện giùm tôi những gì tôi cảm nhận về cuộc sống quanh mình, một cách giản dị và đầy yêu thương.
Chúc mừng mình nhé, Đỗ Hương, ngôi nhà và những bức tranh rất dễ thương 
(4.2014)

Trong hình ảnh có thể có: 3 người, mọi người đang cười

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LÀNG NGHỀ SÀI GÒN MỘT THỦA VANG DANH

   (Người Đô Thị Xuân Giáp Thìn 2024) Nguyễn Thị Hậu Sài gòn là một đô thị từ khi khởi lập. Tính chất đô thị của Sài Gòn không chỉ ở chứ...