Khi đến bất cứ thành phố nào tôi
cũng thường chú ý đến những quán cà phê.
Không phải là một tín đồ trung
thành của lọai nước uống màu nâu thơm phức này nhưng cà phê luôn “quyến rũ”
tôi, trước hết là vì nó giúp cho tôi tỉnh táo sau chặng đường dài hay chuẩn bị
cho một ngày quay cuồng vì công việc. Và, điều này quan trọng hơn, quán cà phê
là nơi tôi thường gặp gỡ bạn bè, đồng nghiệp, và những người bạn mới quen.
Có
thể đó là một tiệm cà phê sang trọng danh tiếng khắp thế giới, có thể là một tiệm
nhỏ bên đường có bán cả bánh ngọt và thức ăn nhanh, mà cũng có khi là quán hàng
bàn ghế bày ngòai lề đường dưới những cây dù màu sắc nhã nhặn hay sặc sỡ. Sự
khác nhau giữa nơi này và nơi khác có lẽ là ở hương và vị ly cà phê, là phong
cách phục vụ, là cách trưng bày trang trí, là những người cùng ngồi với tôi ở
đó. Sự khác nhau còn ở thời gian tôi đến đó ngắn hay dài ngày, vào mùa nào
trong năm. Và bạn có tin không, hương vị cà phê mỗi mùa mỗi khác đấy, nhất là ở
những nơi có đủ bốn tiết Xuân, Hạ, Thu, Đông như những thành phố ở châu Âu.
Một ngày thu tôi trở lại Paris . Chuyến tàu từ
Rotxterdam đến Paris băng qua màn mưa, ánh nắng thi thỏang hiện ra rồi nhanh
chóng trốn sau đám mây xám âm u. Giang nói với tôi: phía trời hửng sáng kia là
Paris đấy, hy vọng Paris đẹp trời vì thời tiết ở Pháp không thất thường như ở
Hà Lan hay Bỉ. Khi tôi đến Paris không mưa tầm tã nhưng gió lạnh đã tràn về.
Trưa chủ nhật, khu trung tâm Paris
tìm không ra nơi đậu xe, anh chị T. phải chạy xe vòng vòng gần một tiếng mới
tìm ra một chỗ hiếm hoi trước quán ăn đối diện Notre Dame. Thật may mắn vì đứng
nơi đây có thể nhìn thấy tòan cảnh Nhà thờ Đức bà Paris .
Gió hun hút đôi bờ sông Seine bứt tung những chiếc là vàng rải dọc vỉa hè. Những
kiốt sách cũ vẫn thế, nhưng hình như những người chủ quán không còn nét hồn hậu
như xưa. Vài năm trước tôi qua Paris cũng đến đây tìm mua sách cũ, khi ấy nhiều
người bán rất say mê chính những gì họ bán, một cuốn sách bán đi, một tấm bưu
thiếp có người mua, một bức tranh có ngừơi chủ mới… người bán dường như phải
chia tay với người bạn thân thiết, họ gửi gắm cho người mua cả tình yêu của
mình đối với Paris, với nước Pháp. Vẫn đông khách ngắm nghía những tấm bưu thiếp,
bức tranh, những cuốn sách cũ. Một Paris cổ xưa hiện lên cụ thể và đa dạng trên
từng quầy sách. Tôi và G. trầm trồ trước những bức ảnh đen trắng, những bức
ký họa chì chân dung những quý cô quý bà Paris
duyên dáng. Cái duyên của những người phụ nữ thấm đẫm sự tinh tế và sang trọng
của một Paris cổ
xưa…
Quán
cà phê nhỏ phía sau Notre Dame. Anh chị T. chọn bàn ngòai vỉa hè dưới cây dù
nhỏ vì biết tôi thích như thế. Ngồi cà phê ở Paris thì ngồi ngòai vỉa hè mới cảm
nhận hết không khí đặc trưng của Paris : dòng người nối nhau trên đường,
những cặp tình nhân thong thả tay trong tay, những cửa hàng đồ lưu niệm tấp nập
người ra vào. Bạn sẽ bảo : Ừ thì nơi nào chả thế, bất cứ thành phố du lịch
nào mà không có những quán cà phê như vậy ? Nhưng với tôi gió trên những
con phố này, những hàng cây lá vàng xào xạc nơi đây, dòng sông Seine lăn tăn
sóng dưới kia, ly cà phê nhỏ thơm thơm, những người bạn thân quý ngồi bên tôi…
tất cả làm cho ly cà phê không đường càng ngọt ngào hơn, ấm áp hơn…
Một
vòng đồi Montmartre, mưa như rây trên những mái nhà ngói cũ, trên những bức tường
dây leo xanh lá đỏ, trên những con đường dốc lát đá nhỏ vuông vắn từng viên.
Khung cửa nhỏ ấm áp, tiếng nhạc nhè nhẹ, tiệm đồ gốm xinh xắn, ngày cuối tuần
du khách rất đông … Từ nhà thờ trung tâm nhìn xuống Paris lô nhô ngút mắt.. Nghỉ
chân trong quán cà phê nhỏ. Mưa đã tạnh mà Paris dưới kia sao vẫn mờ như
sương…
Mỗi
lần cà phê ở Paris luôn mang lại cảm giác lạ mà quen. Cám xúc là lạ khi trở lại
bởi tôi luôn giữ trong mình ấn tượng một Paris của những bài thơ những trang tiểu
thuyết đã đọc từ thời thơ ấu. Nhưng sự thấp thỏm vì giờ chia tay đang đến gần
thì quen lắm, Paris như muốn niu giữ người ra đi khi chiều nay mưa mùa thu đến
sớm…
Ly
cà phê chợt đắng…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét