Tôi đọc Ubee Hoàng từ facebook đã nhiều năm nay, không thường
xuyên nhưng hầu như ít bỏ sót những cái note
ngăn ngắn đủ các cung bậc cảm xúc và sự biểu hiện của ngôn từ: ngọt ngào có,
cay đắng có, hiền dịu có mà đanh đá cũng có… Không thiếu đoạn hài hước kiểu Nam
và cũng chẳng thiếu dòng châm biếm kiểu Bắc… Nay tập hợp trong một tập tản văn
xinh xinh, trang viết của “Ubee hiền nhứt
Sài Gòn” hiện lên muôn mặt cuộc sống nhưng trong một tone màu trầm như tiết trời mùa thu bên ngoài một ngôi nhà luôn sáng
ngọn đèn ấm áp.
Bốn phần của tập sách
này dù viết về đề tài gì cũng là những mảnh đời mảnh tình của đàn bà, với đàn
bà, với con, với đàn ông, với người dưng. Tình yêu không có nhiều ở đây dù vẫn
có những mối quan hệ đàn bà – đàn ông. Những mối quan hệ ấy trọn vẹn hay không
thì cái thứ “tình” mà Ubee Hoàng kể lại chính là tiếng lòng của đàn bà. Đàn bà
dễ bị tổn thương, sau mỗi tổn thương do người khác gây ra (đôi khi chỉ vì vô
tình, vô tâm) đàn bà còn lại gì ngoài nỗi tự thương mình và thương nhau? Giấu
vào thẳm sâu những tổn thương như chưa từng, đàn bà tiếp tục sống vì mình và vì
con. Vậy nên đàn bà nói chung và người mẹ đơn thân nói riêng cô đơn trong khoảnh
khắc nào đó nhưng chưa bao giờ cô độc. Bởi họ không coi mình bất hạnh khi có
lòng tự trọng và một tình yêu không vụ lợi.
Những chuyện về mình, về
con, về người sống xung quanh được Ubee Hoàng chia sẻ là từ những vụn vặt hàng
ngày mà ai trong chúng ta cũng dễ dàng bắt gặp, nhưng không phải ai cũng đủ
tinh tế để nhận ra và lưu giữ, chắt lọc thành trải nghiệm không chỉ của riêng
mình. Nhiều mẩu chuyện khi Ubee Hoàng kể lại, tôi chắc đàn ông không ít người
phải nghĩ lại về những gì vợ mình, mẹ và chị em gái mình từng trải qua. Nghĩ lại,
và thương hơn những người đàn bà của mình.
Trò chuyện với con –
chuyện thường ngày của đàn bà, không chỉ là nói chuyện và dạy dỗ mà để biết về
con như một nhân cách độc lập, để hiểu rằng phần lớn cuộc đời của chúng sẽ
không có, thậm chí không cần ta bên cạnh. Với hai con là Phia và Rio còn trong
độ tuổi thiếu nhi, có thể Ubee Hoàng chưa nghĩ đến điều đó nhưng ở chị đã luôn
có sự chia sẻ với các con – những đứa trẻ đang lớn lên. Chia sẻ những gì con nhận
biết và không ngần ngại chia sẻ cả thoáng chông chênh của mẹ. Khi gia đình thiếu
vắng một người đàn ông thì cách bù đắp lớn nhất là đừng bao giờ gây cho con cảm
giác thiếu hụt. Ubee Hoàng đã trò chuyện với con như vậy và tôi thích cách đó.
Đàn bà có mạnh mẽ
không? Có chứ, khi đàn bà tự chủ cuộc đời mình! Có tự chủ mới có tự do. Sự tự
do cho người ta sức mạnh để có thể hướng đến và làm được những việc tốt đẹp dù
không dễ dàng. Không cần phải lớn tiếng về “nữ quyền” mà cứ bình thản sống
không phụ thuộc vào bất cứ ai, ấy là cái quyền tối thiểu mà đàn bà cần thực hiện
được.
Đàn bà có (cần) yếu đuối
không? Có chứ! Bởi sự yếu đuối là không thể tránh khỏi trên đường đời quá nhiều
gập ghềnh gai góc. Chỉ có điều, sự yếu đuối không phải để phô trương, nếu có
phút bộc lộ cũng là lúc vượt qua, bởi vì đàn bà thực sự luôn tự tin chính mình,
như tin vào bản năng vượt cạn sinh con.
Một phần cuốn tản văn
này là về Sài Gòn, một Sài Gòn vô cùng dễ thương trong mắt Ubee Hoàng và trong
nhiều người khác. Nhiều người đã viết về Sài Gòn, cả tôi nữa. Nhưng Sài Gòn
trong cuốn sách này không ngang tàng phóng khoáng mà như khúc nhạc Bolero quen thuộc
và có phần đơn điệu, nhưng mỗi khi cất lên thì chạm đến tận đáy lòng…
Tôi dùng TIẾNG ĐÀN BÀ
làm lời tựa cho cuốn sách này, đó là tựa đề đầu tiên mà Ubee Hoàng chia sẻ với
tôi khi em có ý định mang những trang viết của mình từ trên mạng ra ngoài đời trong
hình hài một cuốn sách.
Sài
Gòn 15.5.2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét