SỨC HẤP DẪN CỦA TRUYỀN HÌNH/ TRUYỀN THÔNG


Hấp dẫn thật, không phải chỉ từ những bộ phim nhiều tập của TQ. Hàn, Ấn hay từ những gì truyền hình phát ra, mà còn là, (và nhất là) từ chuyện được “lên tivi”.
Không nhớ mình được “lên tivi” từ thời gian nào, hình như từ cuộc khai quật lò gốm cổ Hưng Lợi 1998 vì đây là một sự kiện của “300 năm Sài Gòn – TP.HCM”. Sau đó có lẽ vì biết mình làm ở bảo tàng, lại là khảo cổ (SG cũng có khảo cổ à? :D ), lại đi dạy ở trường XHNV và thỉnh thoảng tham gia vài chuyên đề bên khoa Ngữ văn – báo chí… Nhất là sau này mình làm việc về văn hóa – xã hội tại Viện NCPT, thế là bạn bè, học trò ở nhiều nhà đài hay mời gọi rủ rê tham gia chương trình này khác, chủ yếu là những talkshow về văn hóa, di sản, giáo dục… vào dịp tết nhất thì nhiều show lắm :) (. Nói chung tham gia vui vui, “nhuận miệng” vừa đủ chầu cà phê với bạn bè, lại có cơ hội trình bày ý kiến về nghề nghiệp, lại được make up xinh hơn, nói theo kiểu của anh tôn hoa sen là “ngu gì không tham gia” :D Từ khi nghỉ hưu mình ít nhận lời những chương trình ngoài chuyên môn về khảo cổ (là nghề) hay truyền bá lịch sử (là công việc của Hội KHLS mà mình tham gia), những nội dung khác về văn hóa, an sinh xã hội… nếu được mời mình đều chuyển cho người có chức trách thay mình ở Viện NCPT.
Khoảng cuối năm 2014 không biết vì sao chương trình “Giai điệu tự hào” lại biết và mời mình tham gia vài chương trình quay tại TPHCM. Hình như lần đầu tiên mình tham gia là do có vị khách mời nào đó bận việc đột xuất nên… mình được gọi thay chỗ thì phải :) . Sau đó được mời thêm 2,3 lần nữa rồi thôi. Tức là đã lâu rồi – theo thời gian của thời đại thông tin ngày nay :) . Vui nhất của chương trình này là khi tham gia mình gặp được những người bạn cũ lâu rồi không gặp hay bạn trên FB, cả vài người nổi tiếng mà lâu nay mình vẫn “kính nhi viễn chi”.
Tuy nhiên, chỉ vài lần “lên tivi” lại là VTV, lại là GĐTH (hình như là chương trình khá HOT trong năm 2014 -2015) mà mình lại có thêm những niềm vui vì sau đó, rất nhiều lần mình được “nhận ra”, ở trong vài cả ngoài nước.
Ngay sau chương trình đầu tiên, trên một diễn đàn âm nhạc kia đã có những lời bình về ý kiến của các vị khách tham gia GĐTH, trong sự chê bài khá nhiều thì rất may ý kiến của mình được tán thưởng, đến mức có người còn nhầm mình là “phu nhân” của một người rất nổi tiếng (hụ hụ :D ). Bạn bè gửi lời nhắn nhe, khen ngợi, động viên… mình vừa vui vừa tự cảnh báo: cuộc chơi thôi mà, có gì quan trọng lắm đâu nên đừng có mà ảo tưởng nhé :)
Có lần mình đi Pháp, vào một quán ăn Việt ở Paris còn đang chào hỏi chủ quán thì một bạn trai khoảng ngoài 30 tuổi hỏi ngay, xin lỗi cô có phải là TS. NTH? Mình ngạc nhiên: vâng, là mình… Bạn trai hồ hởi: Ôi cháu chào cô. Cháu là bạn của cô trên FB nhưng mà cả nhà cháu là “fan” của cô trong GĐTH.
- Ô, mình tham gia có vài chương trình thôi mà…
- Vâng, cả vợ cháu, mẹ vợ cháu đều thích nghe cô phát biểu ạ.
- Mình cám ơn nhé.
Hai cô cháu trò chuyện thêm rồi chia tay, bạn ấy từ HN qua và làm việc tại Pháp đã vài năm.
Mấy lần sau ở Đức, Tiệp… nơi này nơi kia trong nước cũng vậy, hay bị “nhận diện” và mình được làm quen với những người bạn nơi xa, cùng thế hệ cũng có mà lớn tuổi hơn nhiều hay nhỏ như con gái mình cũng có… mọi người thường đồng tình với những gì mình bày tỏ trong chương trình này. Thật là “trẻ không tha già không buông” như một ông bạn già của mình “chì chiết” :D
Có những bạn trẻ nói: lẽ ra cô/chị phải ngồi bên hội đồng Trẻ mới đúng, vì ý kiến cô được nhiều bạn trẻ thích thú và cảm giác được “cô nói giùm”. Điều này thì ngay trong khi quay chương trình, vài bạn thành viên Trẻ đã “thì thầm” với mình như thế: chị/cô qua bên này ngồi với tụi em đi, hợp hơn á :)- Quá date rồi, thôi để mình ngồi đây chắc, hết sừng rồi đâu còn gì để cưa mà đòi ngồi cạnh các cháu các em xinh tươi, haha… Ngược lại nhiều “bạn già” lại nói: phân tích có tình có lý, đúng là gừng càng già càng cay… Nhưng túm lại là già trẻ lẫn lộn đều thích vì mình “nói vui, tình cảm mà rõ ràng chính kiến” (kinh nhỉ, sau này nghe nhận xét vậy mình mới “run”: đừng tưởng người xem chương trình giải trí là không nhận xét nghiêm túc!).
Nhưng túm lại, trong cái ồn ào của truyền thông nhiều ngày nay, viết note này thực ra là để tự mừng mình không bị sa vào cái sự ham hố lên TV để/vì nổi tiếng. Và cũng để một lần nữa nhận thấy, truyền thông dễ mang lại sự nổi tiếng cho con người bao nhiêu thì cũng dễ làm cho con người “chìm nghỉm” bấy nhiêu, cả tiếng tăm và số phận.
Sài Gòn, 6.10.2016

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

NỖI ÁM ẢNH CỦA QUÁ KHỨ

  Trần Quốc Vượng   Nước Việt Nam ta hiện là một quốc gia kém phát triển về mọi mặt, vừa lạc hậu, vừa lạc điệu với một thế giới nhìn chung...