Vụn vặt đời thường (9)

@ Chiều qua chạy xe về được một đoạn thì mưa. Mưa bạt cả người lẫn xe, mưa quất rát hết cả mặt, mưa tạt ko mở được mắt ra nữa... Nghĩ: lúc này mà khóc thì thích nhất vì không ai biết. Nói với bạn như thế, nó mắng: chỉ nghĩ dại, mày thử cười xem cũng chả ai để ý đâu.
Chiều nay về lại mắc trận mưa y như hôm qua. Nghe lời nó mình cười thử vài tiếng. Lập tức khá nhiều ánh mắt xuyên qua màn mưa dày đặc nhìn mình đầy kinh ngạc! Đấy, ở nước mình cứ khóc ngoài đường thì ko ai để ý, chứ cười á, chắc chắn người ta nghĩ mình điên!

@ Nghe chuyện của bạn, bỗng nhận ra trên đời này có những người đàn bà lúc nào cũng với vẻ ngây thơ trong sáng nhưng luôn làm cho (những) người đàn ông hiểu rằng muốn có được tình yêu của nàng thi phải mang đến lễ vật là trái tim tan nát của một người đàn bà khác. Hoá ra chuyện như thế không chỉ có trong tiểu thuyết! Sợ thật!

@ Bạn ngâm nga "lòng người như lá chuối...", mềnh nghĩ thế thì đầu người như củ chuối, thân người như cây chuối à... Thồi, chả nghĩ tiếp nữa. Đấy, người NHÃ là NHÃ ngay từ trong ý nghĩ :D


@ Có quan niệm rằng, hạnh phúc không phải là kết quả mà là quá trình đi đến đích. Có khi nào đó là sự biện hộ của người chưa từng đi đến đích; hoặc biện hộ cho người thích chinh phục nhưng khi đạt được mục đích thì... "cả thèm chóng chán", tiếp tục đi tìm và chinh phục cái khác? 

Kiểu trời chiều ui ui thế này muốn nghe một bài hát của Trịnh, đang định link về FB nhưng sực nhớ đến mấy đứa em ghét nhạc Trịnh đến mức, chúng sẽ lập tức có mặt còn nhanh hơn khi mình gọi chúng đi cà phê nữa, và sẽ hỏi mình rất nhẹ, rằng thì là bà nghe mãi mà ko thấy nhược người ra à... :D

11.9 - Mọi đổ vỡ mất mát dù to lớn và tan nát đến đâu cũng sẽ xây dựng lại được nếu có niềm tin. Nhưng mất niềm tin thì không gì có thể lấy lại được. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

NỖI ÁM ẢNH CỦA QUÁ KHỨ

  Trần Quốc Vượng   Nước Việt Nam ta hiện là một quốc gia kém phát triển về mọi mặt, vừa lạc hậu, vừa lạc điệu với một thế giới nhìn chung...