Vài phim mới xem và xem lại



The Pianist
Phim về những người Do Thái ở Ba Lan trong thế chiến thứ 2. Những gì nhục mạ tàn ác với con người nhất thì phát xít Đức đã làm với người Do Thái.
Xem phim, nhớ những con đường yên tĩnh ở Warsaw, nhớ lần đến trại tập trung Auswitch… Lạnh người khi nhìn hàng núi tóc, núi giày trẻ em, gai người khi nhìn thấy lò thiêu người…
Trí nhớ của con người hình như là một người bạn hay phản bội, nhất là khi có một sự kiện mới: sự sụp đổ của chính quyền CS ở các nước châu Âu.

One day - Họ mất vài năm để là bạn, mất mười năm để thấy khác nhau dù vẫn thân nhau. Và phải mất đến gần 20 năm để họ nhận ra mình là một phần không thể thiếu của nhau. Nhưng muộn mà không trọn vẹn, cô gái chết vì tai nạn.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn.
Người đàn ông tiếp tục sống, bởi vì khi anh tuyệt vọng nhất, anh luôn nhớ câu nói một lần nào đó của cô: Tờ yêu cậu, luôn yêu cậu! Nhưng cậu cứ như thế này thì tớ chán cậu, thực sự chán cậu!
Cuối phim là cảnh anh chàng nhớ lại một lần họ đã hứa *nếu có kiếp sau nhất định sẽ làm cùng nhau những gì kiếp này chưa làm được* --- Mà tại sao lại phải đợi đến kiếp sau...?

Casablanca
Cả buổi tối xem lại phim này. Một chuyện tình trong hoàn cảnh hiểm nghèo. Yêu là thật sự nghĩ đến người mình yêu và quên mình làm mọi điều vì người mình yêu.

 The last Station về những ngày cuối của Lev Tolstoy, về lý tưởng tự do và dân chủ cho nông nô của ông, về mâu thuẫn không sao hàn gắn được trong gia đình ông... Chẳng còn cách nào là ra đi khi người thân yêu nhất không cùng chia sẻ, tệ hơn, còn xúc phạm đến những giá trị mà mình coi trọng.
Nhưng hơn cả là những phong cảnh Nga, gương mặt Nga... mà mình luôn ước ao sẽ có ngày được gặp...

ANNA KARENINA không chỉ là một tiểu thuyết/ phim về tình yêu. Trong cuộc sống, có thể số phận sẽ cho ta gặp một người mà chỉ trong mối quan hệ với người đó, ta mới đúng là ta. Sự lựa chọn đặt ra: sống như đã sống hay sống như chính mình? Sự thay đổi đó chỉ có ta mới nhận biết được. May mắn thì người kia cũng nhận ra, đó là hạnh phúc rất hiếm hoi! Còn thường thì người kia chỉ nhìn thấy cái họ muốn thấy mà thôi. Khi đó là bất hạnh. Người kia không xứng đáng với tình yêu của ta, vậy có còn gì phải nuối tiếc?
Bởi vậy, khác với ANNA, hãy lên tàu đi tiếp dù chỉ một mình.

Black Swan – Thiên nga đen. Câu chuyện về tài năng và sự khổ luyện cả thể xác và tinh thần. Bà mẹ trút lên cô con gái khát vọng của mình đồng thời hành hạ con gái bằng lối sống khắc kỷ bệnh hoạn của mình.
Lòng đố kỵ vốn có trong nghệ thuật lại được thể hiện qua phụ nữ - sự đố kỵ được nhân lên bội phần, khuôn mặt xinh đẹp nhưng ánh mắt lóe lên sự độc ác và nhưng hành vi mưu mô bẩn thỉu. Đàn ông, luôn dùng quyền lực để sai khiến và chiếm đoạt người đàn bà vừa ý anh ta, với những lý do tưởng như vô cùng hợp lẽ. Ghen tuông không chỉ là sự ích kỷ của tình yêu, mà còn là sự chống lại cái quyền được lựa chọn đàn bà, của đàn ông.
Tiếc là nhiều người đàn bà đã trao cho đàn ông cái quyền này.


1 nhận xét:

LÀNG NGHỀ SÀI GÒN MỘT THỦA VANG DANH

   (Người Đô Thị Xuân Giáp Thìn 2024) Nguyễn Thị Hậu Sài gòn là một đô thị từ khi khởi lập. Tính chất đô thị của Sài Gòn không chỉ ở chứ...