VIẾT CHO SINH NHẬT CÔNG CHÚA BOOM BÓOM


Sinh nhật Công chúa Bóom Bóom năm nay con đã đi làm được gần hai năm, nhưng trong mắt mẹ, con vẫn bé bỏng như ngày nào. Ngày mà con đi nhà trẻ, nhớ mẹ con bỏ ăn mấy ngày liền, cô bảo mẫu sợ mất điểm thi đua đòi trả con về cho mẹ. Ngày con đi mẫu giáo, mỗi sáng phải dỗ con bằng quần áo đẹp thì con mới chịu đến trường, chiểu phải dỗ con bằng bong bóng con mới chịu rời lớp. Ngày con học cấp 1, trưa về thấy bà lão bán trái cây ngồi ế ẩm bên hè, con nước mắt vòng quanh xin mẹ mua giùm vì tội nghiệp bà quá. Ngày con thi đại học, mẹ lo đứng lo ngồi còn con cứ tỉnh queo. Kết quả con đậu vào lọai điểm cao. Ngày con tốt nghiệp và đi học xa, tối nào cũng chat với con vậy mà mẹ chỉ mong đến hè đến Tết con về… Bao giờ cũng vậy, nhớ đến con gái mẹ là nhớ nụ cười hồn nhiên và đôi mắt trong veo lạ lùng…

Nhiều năm trước, khi mẹ dè dặt bước vào thế giới blog đầy hấp dẫn, một lần lang thang trên mạng, tình cờ gặp blog của một cô bé nào đó, theme rực rỡ có chú mèo kitty trắng thắt nơ hồng xinh xắn. Lướt qua những entry mẹ thấy quen quen, sao cô bé này có tâm trạng giống công chúa Boóm boóm nhà mình đến thế! Những suy nghĩ hồn nhiên và cũng thật sâu sắc, “người lớn” của cô bé làm mẹ phải giật mình. Nhìn lại nick name, đúng là con gái út của mẹ. Nhưng mà càng đọc mẹ càng “hết hồn”, có lúc phát cáu vì vừa đọc vừa phải đóan xem con viết gì. Trời ơi, từ ngữ kiểu gì mà tòan là bùn wé, chán như con gián, buồn như con chuồn chuồn, hồn nhiên như bà điên, em hok hỉu… và … Tóm lại là nhiều chỗ “hiểu chết liền”! Mẹ bèn comment mắng mỏ vài câu. Con gái tròn mắt ngạc nhiên, sao mẹ vào được blog của con, mẹ đã add con đâu? Mẹ cũng ngơ ngác, add là gì, mẹ chả biết, tự nhiên thấy thì đọc. Mà con viết bằng từ ngữ ở đâu ra vậy?! Con gái cười hihi, giời ơi, mèo béo ơi (đấy, suốt ngày gọi mẹ là “mèo béo”, dù mẹ thấy mình đâu đến nỗi…), bây giờ mọi người đều viết trên blog như thế, viết kiểu như mẹ “xưa rồi Diễm ơi” ai người ta thèm xem? Mà con đã chỉ cho mẹ nhiều cách trang trí sao blog của mẹ chẳng đẹp tẹo nào, trông “chuối cả buồng” lắm mẹ ui!

Bây giờ blog đã trở thành thế giới quen thuộc của mẹ con mình. Blog còn là nơi con nói về tình yêu thương dành cho cha mẹ, về tình cảm thân thiết của hai chị em, cả những lần con mượn blog để xin lỗi vì đã làm cho mẹ buồn lòng… Từ blog mẹ gần con hơn, hiểu con hơn qua những entry như thế. Và con - như một người bạn nhỏ - cũng hiểu mẹ hơn từ những gì mẹ không thể nói bằng lời…

Blog là nơi đầu tiên con đăng những truyện ngắn con viết, như những lời tự sự của tuổi mới lớn, đôi lúc buồn nhưng con vẫn nhìn đời thật trong sáng. Blog là nơi con tập dịch truyện mà giờ đây trên mạng nhiều người đã quen thuộc với nick Dennis Q và trông chờ những bản dịch online của con. Sách con dịch được in nhiều hơn sách của mẹ rồi đấy.

Blog là nơi kết nối con với bạn bè, nhiều người bạn đã thân thiết với con dẫu chỉ biết nhau qua blog. Thật vui khi có người bạn trẻ cũng yêu quý mẹ như con, và – điều này lạ hơn nè – nhiều người bạn của mẹ cũng làm “bạn” với con và thương yêu con, như mẹ. Hãy giữ cho blog luôn là ngôi nhà vui vẻ thân thiện và… hài hước, bởi cuộc sống của chúng ta vốn đã quá phức tạp và nhiều mệt mỏi.

Con gái vẫn bảo, con sẽ ở với mẹ đến khi nào mẹ chán mẹ đuổi… cũng không đi. Uh, để xem con gái có giữ lời không nhé? Thêm một tuổi, con sẽ trưởng thành hơn. Buớc vào đời hãy sống chân thành con sẽ nhận được nụ cười yêu mến từ những người xung quanh. Nếu những va chạm không tránh khỏi có thể sẽ làm con bị tổn thương thì con cũng hãy giữ mãi sự trung thực và đừng đánh mất trái tim nhạy cảm dịu dàng, con gái nhé!

1 nhận xét:

NỖI ÁM ẢNH CỦA QUÁ KHỨ

  Trần Quốc Vượng   Nước Việt Nam ta hiện là một quốc gia kém phát triển về mọi mặt, vừa lạc hậu, vừa lạc điệu với một thế giới nhìn chung...