Nguyễn Thị Hậu
Thành phố Đà Nẵng hiện nay bao gồm TP. Đà Nẵng và tỉnh
Quảng Nam, tuy cùng trong vùng văn hoá “Xứ Quảng” lâu đời nhưng là hai địa phương
có bản sắc riêng. Việc sáp nhập đơn vị hành chính thống nhất mang lại một thành
phố ĐÀ NẴNG MỚI sẽ có tác động sâu sắc đến cấu trúc kinh tế – xã hội – văn hóa
của cả “xứ Quảng”, đồng thời cũng làm nảy sinh nhiều thách thức, đặc biệt là
văn hoá thị dân sẽ có những chuyển biến lớn. Có thể nhận diện một số đặc trưng
cơ bản của Đà Nẵng và Quảng Nam, từ đó tìm kiếm những phương thức phù hợp để xây
dựng và phát triển “văn hoá thị dân” cho một thành phố trung tâm của khu vực
miền Trung.
Đà Nẵng là thành phố trực thuộc trung ương, phát triển hiện
đại, định hướng quốc tế hóa. Tính chất đô thị ngày càng được khẳng định: từ đầu
những năm 2000 đến nay Đà Nẵng là một trung tâm lớn về văn hoá và dịch vụ. Hạ
tầng phát triển nhanh chóng, đồng bộ, nhiều không gian công cộng và sinh hoạt giao
lưu văn hoá quốc tế. Dân cư tăng nhanh cả về số lượng và chất lượng, tính chất
thị dân ngày càng rõ nét (ứng xử nơi công cộng, dịch vụ, kỷ cương…). Một “thành
phố đáng sống” như mục tiêu được đặt ra và như đánh giá của nhiều người dân và
du khách.
Quảng Nam là một tỉnh nông – ngư nghiệp, địa hình sinh
thái đa dạng từ vùng núi, đồng bằng đến biển và đảo ven bờ. Hạ tầng phát triển
chưa đồng bộ, thiết chế văn hoá nông thôn làng xã là chủ yếu. Dân cư chủ yếu sống
ở nông thôn hoặc thị tứ nhỏ, văn hoá cộng đồng cao. Truyền thống văn hoá “xứ
Quảng” mang tính đặc thù và bền vững. Nhiều di sản văn hoá độc đáo và nổi
tiếng: Mỹ Sơn, Hội An, Cù lao Chàm, các làng nghề gốm, mộc, dệt lụa, vùng văn
hoá lưu vực sông Thu Bồn…
Thành phố Đà Nẵng mới về cơ bản vẫn là không gian và
con người “xứ Quảng”, chung một lịch sử hình thành và phát triển (dù đã có vài
lần tách nhập), chung cá tính “người Quảng”, chung nhiều yếu tố văn hoá đặc
trưng như ngôn ngữ, ẩm thực… Đó là “cơ sở khoa học” mang lại sự thuận lợi hơn
nhiều địa phương khác trong quá trình sáp nhập. Với định hướng Đà Nẵng sẽ là
một trung tâm kinh tế lớn, trung tâm dịch vụ và du lịch… thành phố sẽ phát
triển nhanh hơn tính chất văn hoá đô thị về cả “vật thể và phi vật thể”: có
điều kiện vật chất xây dựng hạ tầng đường xá với vỉa hè, cây xanh, phương tiện
giao thông công cộng, các khu đô thị mới hoặc chỉnh trang khu cư trú cũ theo
hướng tiện nghi, vệ sinh hơn… Xây dựng các thiết chế văn hoá đô thị (như các
cụm công trình rạp phim, nhà hát, thư viện, nhà văn hoá…) ở những vùng nông
thôn hiện nay. Cơ sở vật chất là tiền đề cho việc xây dựng ý thức “văn minh đô
thị” ở người dân. Đô thị hoá – hiện đại hoá cũng là xu hướng phát triển hiện
nay, nhưng nếu được định hướng và lấy một đô thị có “thương hiệu” như Đà Nẵng
làm hạt nhân lan toả các yếu tố văn hoá đô thị, thì quá trình này sẽ thuận lợi
và phát triển đúng hướng.
***
Tuy nhiên, bất cứ quá trình đô thị hoá nào cũng có hiện tượng “xung
đột văn hoá”, thể hiện rõ nhất là văn hoá thị dân. Văn hoá đô thị hướng đến xây
dựng phát triển tính chất công dân hiện đại với nền hành chính chuyên nghiệp, “chính
quyền và công dân số”. Do đó những khu vực nông thôn bảo lưu văn hoá
làng xã, họ tộc, tín ngưỡng dân gian… cần có sự chuyển đổi nhanh chóng để thích
nghi với môi trường xã hội và không gian sống mới. Đó là lối sống mới trong môi
trường đô thị đông đúc, đa dạng, sinh hoạt theo thời gian “hành chính, công
nghiệp”, thích nghi với những thói quen ở đô thị như đúng giờ, không ồn ào, giữ
vệ sinh nơi công cộng, tôn trọng tính cá nhân trong chung cư, khu đô thị
mới…
Người dân thành phố đã quen với nếp sống đô thị như xếp
hàng, đúng giờ, không xả rác, sống trong chung cư thân thiện nhưng không tò mò
chuyện riêng, giao tiếp hiện đại, đi lại bằng phương tiện công cộng, quen với
hiện tượng nhập cư. Nhưng một số yếu tố văn hoá truyền thống có phần phai nhạt như
thói quen tụ tập, mối quan hệ dòng họ, sinh hoạt gia đình trong những ngày giỗ
chạp tết nhất… Đó là những nét văn hoá được bảo tồn tốt hơn ở nông thôn, tạo
thành sợi dây cố kết gia đình, dòng họ, tạo nên tính chất “đồng hương” bền chặt
ở nơi xa quê.
Sinh hoạt văn hoá đô thị mang tính hướng ngoại, giao
tiếp với cộng đồng đa dạng, văn hoá quốc tế hiện đại. Còn sinh hoạt văn hoá
miền quê mang tính hướng nội, giao tiếp chủ yếu trong họ hàng, làng xã, tổ chức
và duy trì văn hoá truyền thống bản địa… Vì vậy không chỉ vùng nông thôn mà cả
ở đô thị đều cần có thêm nhận thức và hiểu biết, điều chỉnh và thay đổi để tăng
cường sự thông cảm, hoà nhập thực sự. Từ đó mới có chuyển biến trong lối sống
và những yếu tố văn hoá khác. Đồng thời, hai mô hình sinh hoạt văn hoá cần có
những điều kiện vật chất và thiết chế khác nhau. Do đó, nếu không có chiến lược
điều chỉnh, thích ứng từ cả hai phía một cách hài hoà, khách quan, dễ dẫn đến
hiện tượng “đô thị đồng hoá nông thôn”, xoá bỏ những giá trị truyền thống độc
đáo. Hoặc ngược lại, “nông thôn hoá đô thị”, trong không gian mang dáng vẻ đô thị nhưng sinh hoạt theo kiểu nông thôn, kiến
trúc – quy hoạch lộn xộn, không rõ chức năng, bản sắc mờ nhạt, kỹ năng “sinh
tồn” ở đô thị kém, con người thấy xa lạ không thuộc về đô thị mình đang sống…
***
Làm thế nào để tất cả người dân thành
phố Đà Nẵng cảm thấy tự hào là công dân một thành phố hiện đại, không bị “gò
bó” theo cách quản lý đô thị? Làm thế nào để văn hóa thị dân Đà Nẵng vừa tiên
tiến vừa giữ được bản sắc Xứ Quảng? Đó là những câu hỏi mà chính quyền và người
dân thành phồ cần có sự đồng tâm nhất trí để tìm ra câu trả lời.
Xu hướng phù hợp là xây dựng "văn
hoá đô thị hoà hợp" vừa bảo đảm đô thị Đà Nẵng giữ vai trò trung tâm hiện
đại; các đô thị cổ như Hội An, Tam Kỳ giữ vai trò kết nối với vùng đồng bằng và
miền núi, nơi bảo tồn bản sắc truyền thống. Trên cơ sở đó xây dựng các tiêu chí
văn hoá thị dân tôn trọng sự đa dạng văn hoá, không đồng nhất cưỡng chế.
Gìn giữ và tích hợp văn hóa bản địa
vào vùng đô thị mới. Bảo tồn và phát huy giá trị văn hoá truyền thống theo
hướng chuyển hóa, thích nghi với cuộc sống đô thị. Đồng thời xây dựng hạ tầng
và không gian văn hóa công cộng, các thiết chế văn hoá đáp ứng nhu cầu cụ thể của cộng
đồng dân cư từng khu vực. Đặc biệt coi trọng vai trò cộng đồng trong việc tham
gia xây dựng, giáo dục, truyền thông và phổ biến văn hoá thị dân, bởi hơn ai
hết, cộng đồng hiểu rõ việc tạo dựng văn hóa thị dân từ thực tiễn sinh động của
chính mình.
Không thể phủ nhận vai
trò của văn hoá thị dân trong phát triển đô thị, trong việc góp phần tạo dựng
và gìn giữ bản sắc đô thị. Từ những định hướng hành vi và lối sống của cư dân sẽ
tạo nền tảng xây dựng “thành phố văn minh”, “xã hội công dân”. Văn hoá đô thị với
thị dân là chủ thể, là nguồn tài nguyên cho phát triển công nghiệp văn hoá – du
lịch, nền kinh tế quan trọng của các thành phố nói riêng và của thế giới nói
chung trong thế kỷ 21.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét