@ HẾT TẾT!

 Thật ra cảm giác “tết” chỉ thực sự từ 23 tháng chạp đến ngày Mùng Một. Đấy là thời gian bận rộn năm nào cũng vẫn những việc ấy, nhưng vẫn thấy nôn nao... Cảm giác như chạy đuổi theo những ngày cuối của một năm, thời gian thì vẫn thế mà sao làm gì cũng thấy mình quá chậm...

Tết năm nay TPHCM trong không khí căng thẳng của dịch cúm tàu, hơi khác năm ngoái vì TP là nơi trực tiếp có “ổ dịch”. Nhiều người không về quê nên thành phố đông hơn mọi năm, trừ chiều tối ba mươi đường phố còn vắng chút, từ sáng mùng Một đã tấp nập người xe như những ngày thứ bảy, chủ nhật... Chợ búa vẫn đông vẫn đắt, rau trái thịt thà không thiếu... Bữa 29 tết đi qua cửa hàng thực phẩm HN thấy có bán mùi già và cả hoa violet, thược dược, tính mua nhưng đắt quá: nắm mùi bé tẹo mấy chục ngàn, violet 50k /2 cành hoa lơ thơ, thược dược 18k/bông! Thôi, nhớ thì nhớ nhưng cái ví nó không cho nhớ, đành chịu 🙂 Hai con gái mua về hai giỏ cúc kim cương và hai giỏ mào gà để trước cửa, trong nhà có cành đào to đẹp từ em Quốc An, vậy là Tết rồi.
Như mọi năm, sáng ba mươi ở nhà cúng cơm rước ông bà, chiều Ba mươi về nhà má cúng cơm ba, anh Hai và ông bà nội ngoại. Cả năm gia đình chỉ có vài ngày đông đủ trong bữa cơm nên ai cũng về sớm, mỗi người một tay phụ chị Hai cùng lo mâm cơm cúng. Năm nay má yếu nhiều, chị Hai cũng không khỏe nên không bày biện gì, vậy mà cũng đầy một bàn đủ món ngày Tết. Má hay nói “má còn sống đây thì còn cúng kiếng, má mất rồi các con lo sao thì lo...”, ý là sợ ba chị em không biết việc cúng giỗ! Chời, bà chị em đều U70 rồi, có dâu có rể, cháu nội cháu ngoại rồi... Không giỏi như má nhưng chắc chắn biết nề nếp gia đình, con cháu cũng chỉ có mấy đứa, ngày giỗ ngày tết là ngày anh em con cháu ruột thịt gặp nhau, sao mà bỏ giỗ quảy cúng tết được!
Cũng do dịch bệnh nên mùng Một không có khách và bà con đến chơi như mọi năm, “nhà ai nấy ở” để giãn cách cho cẩn thận. Nhưng mẹ con mình và con cháu vẫn về chúc mừng tuổi má, để được má lì xì, chời, bà già lo bỏ phong bao từ mấy ngày trước, cứ cho vô bỏ ra đếm đi đếm lại mấy lần, sợ quên sợ sót đứa nào, thương quá...
Trưa mùng Một mẹ con Sam Sam về nhà, nấu nồi nước lá mùi già mà em Hạnh Nguyên mang từ HN vào biếu, cho Sam tắm gội đầu năm, nàng thích lắm, cứ nói “thơm, thơm”. Bố Sam phải trực/cấm trại trong sân bay từ hôm 23 tháng chạp chưa biết bữa nào mới được về nhà? Như mọi năm chiều mùng Hai ông bà nội Sam xuống nhà ăn cơm. Bữa cơm của hai gia đình chỉ thiếu một người mà cũng thấy vắng...
Mùng Ba, đi chợ mua đồ nấu cơm cúng, thay bình bông mới trên bàn thờ, hóa vàng... Bánh chưng còn hai cặp cất vào tủ lạnh. Hết tết. Mừng nhất là thức ăn ngày nào hết ngày đó, không phải hâm đi nấu lại, không đầy một tủ lạnh đồ ăn dư 🙂
Chưa biết những ngày sắp tới sẽ thế nào nhưng trên FB tràn ngập lời chúc Năm mới Bình An. Trong một thế giới mà sự bất thường đang trở thành bình thường thì mọi người mới thấy quý trọng hơn những ngày bình an!
Mùng Bốn. Bắt tay làm việc thôi, bao nhiêu công việc đang chờ! Một năm sẽ trôi qua rất nhanh, nhất là khi ta ở vào tuổi ngoài 60 🙂

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

TRAO TẶNG TÀI LIỆU HIỆN VẬT CỦA NSUT - ĐẠO DIỄN NGUYỄN NGỌC BẠCH

  Lời đầu tiên, thay mặt gia đình tôi xin trân trọng cám ơn Sở Văn hóa và Thể thao TPHCM, Hội Di sản văn hóa TPHCM, Bảo tàng TP.HCM đã nhiệt...