Có một bài hát nhiều năm trước đã là người
bạn luôn ở bên tôi trong những khoảnh khắc không thể chia sẻ cùng ai…
Đó là khoảng thời gian rất khó khăn
của tôi vì công việc luôn bị những áp lực quá nặng nề, không phải từ những việc
phải làm mà từ mối quan hệ trong công sở. Làm công chức nhà nước đã rất nhiều
năm nhưng quả thật chỉ đến lúc đó tôi mới nhận thấy sự đố kỵ, hèn nhát và cơ
hội là… vô hạn, ở người càng “có học” thì những điều đó càng trở nên kinh khủng
vì không thể biết trước nó sẽ hiện ra như thế nào và vào lúc nào, chưa kể một
số người như “bà chủ” luôn tự cho mình quyền phán xét, dạy dỗ, thậm chí mạt sát
người khác mà chẳng cần lý do nào cả!
Đó cũng là khoảng thời gian một người
bạn thân thiết lẳng lặng biến mất sau một lý do nào đó… Nhiều lúc lo lắng tự
hỏi, không biết bạn có chuyện gì nhưng tôi không tìm bạn, vì hiểu, bạn đã không
muốn liên lạc có nghĩa là không nên tìm kiếm.
Rồi thời gian cũng trôi qua. Tôi chai
sạn hơn, không còn quá đau đớn dằn vặt vì sao con người lại có thể ác nghiệt
với nhau như thế… Nhưng câu hỏi đó thì lúc nào cũng còn đó, như một vết thương
sâu hoắm mà sự từng trải chỉ như lớp bông băng bên ngoài còn bên trong vẫn nhức
nhối không thể kéo da non.
Rồi thời gian lại trôi qua, tôi đã bớt
thảng thốt khi có gì đó gợi nhớ đến bạn, không còn luôn day dứt tự hỏi, mình
sai hay đúng khi cũng im lặng rời khỏi con đường đi chung… “Và nếu thuộc về
nhau ta sẽ trở lại”, tôi luôn tin như thế, nếu không có một ngày gặp lại thì sẽ
còn những ký ức chung…
Rồi thời gian cứ mải miết trôi qua,
như lớp da non dần phủ lên vết thương, mặc dù đã thành sẹo nhưng mỗi khi vô ý
chạm vào vẫn thốn tận trái tim. Chẳng khác được, tôi phải luôn cẩn thận để
không đụng vào nó…
“Cuộc đời này dù ngắn nỗi nhớ quá
dài…”. Bạn và tôi, chúng ta đã từng trải vậy mà khi nghe “cô gái đến từ hôm
qua” lòng vẫn rưng rưng, như là nó được viết ra dành cho ngày Valentine của những
người tuổi không còn trẻ nữa…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét