@ Tiến sĩ khảo cổ học, từng công tác bảo tàng
nhiều năm, hiện là Phó Viện trưởng Viện Nghiên cứu phát triển thành phố
Hồ Chí Minh, Phó Tổng thư ký Hội Khoa học lịch sử Việt Nam, chừng ấy thứ
để khó hiểu về việc viết văn của Nguyễn Thị Hậu.
Nhưng
nếu đọc loạt truyện cực ngắn này, không cần nghĩ ngợi đến những chức
tước, học hàm học vị, sẽ thấy một cái nhìn nhạy cảm rất đàn bà, một kết
cấu truyện gọn sắc như những cú đâm của dao găm, và cả tiếng cười như
sắp phá bung ra đằng sau sự lạnh lùng của con chữ.
Nhà văn Lê Anh Hoài
@ Mấy năm gần đây, ngoài những truyện ngắn xuất hiện dần dà trên các
báo, Nguyễn Thị Hậu (với nickname Hậu Khảo Cổ) còn vô khối mẩu truyện
ngắn - tối đa 100 chữ - tải trên blog cá nhân của chị. Những đoản văn ấy
mang dư vị thích thú riêng, có mẩu mang ý tưởng đột ngột như một góc
ảnh lạ, có truyện thâm thúy như một lát cắt cuộc sống, có mẩu giả như
cười trên nỗi đau, có trường hợp ngụ ý nghĩa tình nhân bản trong một bối
cảnh cuộc đời đang đổi thay chóng mặt... Dù vậy, điều thú vị là mỗi
người tự tìm thấy mình (hoặc đâu đó quanh các mối quan hệ của mình)
trong những mẩu ngăn ngắn kia, để rồi nhớ mãi trong hành trình bôn ba
bất kể ngoài đời hay trên mạng ảo.
Nhà báo Lam Điền Um A Hum
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
TRAO TẶNG TÀI LIỆU HIỆN VẬT CỦA NSUT - ĐẠO DIỄN NGUYỄN NGỌC BẠCH
Lời đầu tiên, thay mặt gia đình tôi xin trân trọng cám ơn Sở Văn hóa và Thể thao TPHCM, Hội Di sản văn hóa TPHCM, Bảo tàng TP.HCM đã nhiệt...
-
Người Việt có một số thành ngữ và sự tích liên quan đến cá trê, như truyện Trê Cóc chẳng hạn. Câu chuyện không chỉ là việc Trê tranh giàn...
-
Một người bạn fb bất ngờ ra đi. Post bài thơ rất hay của bạn. Tôi biết Cao Hải Hà qua mạng Yahoo blog và sau là FB. Vài lần gặp Hà ở chỗ ...
-
Xem lại phim này, suy nghĩ khác hẳn ngày trước. Trước, cảm động vì mối tình của cha Ralph và Mecghi, cho rằng đàn bà yêu thì phải hết l...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét