Chuyện trên đường (4)



(Xảy ra từ tháng trước)

Buổi sáng đi từ Lý Sơn vào Sa Kỳ bằng tàu VN-Express chỉ khỏang 1 tiếng, hơn 9 giờ tới cảng Sa Kỳ. Bạn bè đi nhiều đã dặn vào đến Sa Kỳ thì thuê taxi mà đi Đà Nẵng cho nhanh và an tòan vì “các bà chị tòan là hàng không mẫu hạm cả rồi”. Vậy là xuống tàu ba chị em tiến thẳng đến chiếc taxi Mai Linh (duy nhất) đậu bên ngòai bến tàu, cô em nhanh nhẹn hỏi giá rồi “trả giá” cho có, sau khi bác tài đã vui vẻ nói đây là giá quy định của công ty. Xe mới, bác tài nhiệt tình, hòa nhã… thế là ok luôn, ba “hàng không mẫu hạm” lên xe, cô em biết và thích lái xe ngồi trước kế bác tài, hai bà chị ngồi sau. Xe chạy. Qua cầu Trà Khúc cô em xúyt xoa: đẹp quá, em mà đi một mình thế nào cũng dừng đây, xách máy xuống bờ sông chụp hình.
Qua ruộng bắp, tự nhiên nổi cơn thèm bắp nấu, mấy chị em cứ ngó nghiêng xem dọc đường có chỗ bán bắp nấu hay có xe bán rong không? Bác tài liền nói: ở đây người ta chỉ bán bắp nấu vào chiều tối, buổi sáng không có. Để đi qua chợ nào tui ghé vô cho mấy chị mua thử coi có không.
Chạy một đỗi xa xa bác tài ghé vô một cái chợ cũng khá lớn nhưng mới khỏang 10g sáng đã vắng người. Cô em xuống xe đi tìm vòng vòng một hồi quay ra, tay xách một bịch trái cây nhưng vẻ mặt đầy thất vọng: không có bắp nấu! Lát ra tới Đà Nẵng em phải tìm mua, thèm là phải ăn ngay mới ngon. Cô chị thủng thẳng: cái gì thèm ăn ngay mà chả ngon. Ha ha , he he…
Lại đi tiếp. Tốc độ xe trong giới hạn cho phép dù đường không đông. Cô em hỏi bác tài: không nhanh hơn được hả anh? Bác tài mới nhấn ga chút thì “bíp bíp…”, bác tài cười: xe báo vượt quá tốc độ đấy, cứ 3 lần báo như vậy là bị trừ lương, 5 lần là phạt nghỉ lái một tuần. Công ty làm nghiêm lắm. Bà chị lớn nói ngay: xe mày cũng phải lắp bộ phận này đi, gớm, mày lái xe cứ lao như xiếc ấy. Cô em le lưỡi cười.
 Cách Đà Nẵng khỏang 40 km đến đọan đường hẹp do một bên đang sửa, bác tài lái chậm hẳn lại. Ba chị em cũng đang luyên thuyên gì đấy. Phía trước một xe container từ từ đi tới. Bác tài lái xe sát lề đường. Bỗng từ sau xe container một chiếc xe tải lách ra vượt qua xe container, và lao thẳng vào xe taxi. Bác tài chỉ kịp đánh tay lái vào lề thì “cách” một tiếng, xe tải vụt qua va vào kiếng chiếu hậu xe taxi bể nát!
 Chạy thêm mươi thước xe taxi dừng lại. nhìn lại cũng thấy chiếc xe tải tấp vào lề. Bác tài vừa mở cửa xuống xe thì đằng kia chiếc xe tải cũng bỏ chạy. Cô em nói nhanh như quát: quay lại, đuổi theo xe tải, ghi lại biển số của nó! Bác tài nhảy ngay vào, quay đầu xe và đuổi theo khỏang trăm met mới bắt chiếc xe tải dừng lại được.
Cậu lái xe tải mặt non chọet, ngồi ở cabin mắt tái mét. Một người đàn ông trung niên ngồi kế bước xuống. Bác tài taxi chửi ầm ầm (mà giận quá chửi đặc tiếng Quảng Ngãi nên nghe câu được câu mất), ông kia chỉ mỗi câu “anh thông cảm để em đền tiền thay kính”. -  “Đ. mẹ, tiền cái gì, mày có biết mày chạy thế là chuyện chết người không? Mày định giết người à? Mày muốn chết thì kệ mẹ mày sao làm người khác chết theo???”. Bác tài nhắc đi nhắc lại câu này! Cô chị ngồi trong xe quát ra “đã đụng còn bỏ chạy, may mà đuổi theo chứ không thì ông xin lỗi ai?!”. Cô em tinh ý hỏi người đàn ông: để phụ lái lái xe phải không? Ông kia nửa gật nửa lắc, cô em truy tiếp: phụ lại không có bằng lái phải không? Ông kia im lặng nhìn lảng đi. Bà chị quát: tài xế lái đêm rồi ban ngày ngủ để phụ lái, không gây tai nạn mới là chuyện lạ!
Nhiều người xúm quanh bảo gọi công an đi. Ông kia quýnh quáng, thương lượng năn nỉ bác tài taxi, bác tài bấm điện thọai gọi về công ty báo gì đó… Một hồi cũng giải quyết xong.
Xe đi tiếp. Trong xe lặng hẳn. Lúc này mọi người mới “hỏang” vì chợt nhận ra vừa rồi chỉ tích tắc thôi là mình đã đi theo ông bà. Cô em thảng thốt: lúc đó bất giác em nhắm mắt lại nghĩ thôi xong rồi! Cô chị: chị cũng thế. Còn bà chị lớn thì bảo: tao chả kịp nghĩ chuyện gì!
Lại im lặng… về đến tận Đà Nẵng. Không ai nhắc đến chuyện mua bắp nấu nữa, cũng không thấy đói bụng dù đã gần 1 giờ trưa. Trên chuyến bay về Sài Gòn, cô em thì thầm: này, nếu hồi trưa ba chị em mình bị làm sao thì chồng con tụi mình sẽ thế nào nhỉ…?
Không ai trả lời… Uh, về con thì chắc họ đang nghĩ giống nhau, nhưng nghĩ về chồng thì… ai biết, hehe J


3 nhận xét:

  1. hú hồn, hix... ở nước ngoài, tất cả các xe lớn phải có chế tài chỉ được đi bao nhiu giờ 1 ngày á chị.

    Trả lờiXóa
  2. hú hồn, ở nước ngoài có chế tài là xe lớn chỉ đc lăn bánh mấy giờ một ngày đó chị .

    Trả lờiXóa
  3. Đó là lí do vì sao em ko thích ngồi trên xe hơi mà người khác lái. Lái xe quan trọng là bình tĩnh, xử lí nhanh, phán đoán chính xác. Em lái như "bà chị lớn" nói, phải đạt đến tự tin, làm chủ tay lái rồi. 11 năm lái xe chưa hề đụng, quẹt xe.

    Trả lờiXóa

160 NĂM THẢO CẦM VIÊN SÀI GÒN

  https://nguoidothi.net.vn/160-nam-thao-cam-vien-sai-gon-42825.html   Nguyễn Thị Hậu Thảo cầm viên Sài Gòn là một không gian công cộng và...