NGƯỢC VỚI HÒANG HÔN

Chiều đông, nắng nhạt hanh hao. qua sông Hồng chưa hòang hôn mà sương đã dâng là là mặt sông. Những rặng tre ven đê làm nhớ lại những ngày thơ ở nơi sơ tán, một mình đi trong đường làng lạnh căm căm tối đen như mực, cảm giác tủi thân như một đứa trẻ bị bỏ rơi... Rất nhiều năm sau cảm giác này không mất mà luôn trở lại trong mỗi chuyến đi.

Đối diện với sự vô tận của bầu trời, đối diện với vòng tròn của ngày và đêm, càng hiểu hơn sự phù du của cuộc sống...

2 nhận xét:

  1. Chị được bay một chuyến bay rất giá trị đấy nhé! được ngắm cảnh đẹp như thế này đáng lẽ phải trả thêm tiền cho hãng bay mới phải. Hihi. Chúc chị mạnh khoẻ và mỗi ngày thêm nhiều niềm vui.

    Trả lờiXóa
  2. VIết ngắn hay quá chị ơi :-)

    Trả lờiXóa

LÀNG NGHỀ SÀI GÒN MỘT THỦA VANG DANH

   (Người Đô Thị Xuân Giáp Thìn 2024) Nguyễn Thị Hậu Sài gòn là một đô thị từ khi khởi lập. Tính chất đô thị của Sài Gòn không chỉ ở chứ...